Trong cái rủi có cái xui, Nam Diễm nghĩ có lẽ ông trời cảm thấy cô sung sướng như thế đã đủ liền ban cho cô thử thách mới.
Haiz.
Lần thứ hai mươi mốt Nam Diễm thở dài, cô nhìn nhìn y tá đang vệ sinh vết thương trên trán của mình mà lẳng lặng.
Chuyện là một buổi sáng đẹp trời, Nam Diễm vừa ngủ dậy, mắt nhắm mắt mở đi vào nhà vệ sinh, trời xui đất khiến làm sao cô té ngã đập đầu vào bồn rửa tay.
Ngoài cô ra, trong phòng một cái bóng cũng không có, nước mắt lưng tròng, kêu trời, trời không thấu, kêu đất, đất không hay...
Cái vận khí chó má gì đây?
À còn một chuyện bất thường nữa...
Nam Diễm xụi lơ nằm trên giường nhìn nam chính đại nhân quang minh chính đại ngồi làm việc trên ghế đối diện.
Chậc, đẹp trai quá!
"Hửm, sao thế."
"Không, không có gì...ha ha."
Nam Diễm bị bắt chẹt vội cười hề hề cho qua chuyện...
Cô vẫn không quen với cái kiểu chăm sóc của hắn...quá kì lạ.
Nếu dì Vân cứ một ngày hai buổi vào thăm cô thì Diệp Cảnh Ninh giống như cả ngày đều ở đây, nhắm mắt mở mắt đều thấy.
Như đã nói, thời gian Nam Diễm ở bệnh viện thực sự nhàn, cứ như chỗ này mới là địa điểm hợp lý làm cá mặn, hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, đồ ăn chưa tiêu lại ăn tiếp. Do là phòng Vip nên giường đệm cũng tốt, Nam Diễm ngủ cũng không khó khăn gì, vừa nằm liền đánh một giấc ngon lành.
Nhưng tối nay lại khác, có lẽ buổi trưa ngủ quá nhiều nên giờ dù có cố ra sao vẫn không ngủ được, Nam Diễm lăn qua lăn lại mãi cũng chán, quyết định lấy máy tính bảng ra xem phim.
[Dạ Hoa.]
[Tố Tố.]
[Thiếp phải đi đây, chàng đừng tìm thiếp, một mình thiếp sẽ sống thật tốt, giúp thiếp chăm sóc A Ly...đừng nói với nó, mẫu thân nó chỉ là một người phàm...]
[Tố Tố, nói cho ta biết nàng đang ở đâu.]
[Thiếp đang ở Tru tiên đài, Tố Cẩm nói nếu nhảy xuống, thiếp sẽ trở về nơi thiếp nên về.]
[Dạ Hoa, chàng từ bỏ thiếp đi, thiếp cũng từ bỏ chàng, hai chúng ta từ đây, không ai còn nợ ai...]
Nam Diễm cầm sẵn khăn giấy chuẩn bị khóc...
"Bạn nhỏ ngoan, ngủ đi."
Ha.
Thứ đồ gì?
Diệp Cảnh Ninh không biết đi đến từ lúc nào, hắn đưa tay rút máy tính bảng ra khỏi tay Nam Diễm.
Nam Diễm thất thần nhìn bàn tay trống rỗng, mắt chớp chớp liếc nhìn nam chính đại nhân.
Má nó, nữ chính sắp nhảy tới nơi rồi, nhìn mắt cô đi, nhìn đi, nhìn đi đây là sắp khóc đó...
"Mắt em bị làm sao?"
"Không làm sao..." Bà đây hận.
"Tối rồi, bạn nhỏ ngủ thôi."
"Nhưng em chưa muốn ngủ...muốn xem tiếp."
Vừa nói Nam Diễm vừa nhướng người đưa tay muốn lấy máy tính lại.
Diệp Cảnh Ninh bắt lấy tay Nam Diễm, ngón cái xoa xoa nhẹ mu bàn tay cô, giọng nói thanh lãnh: "Không được, muốn mau chóng bình phục thì phải nghỉ nghơi."
"Ngoan..."
Rõ ràng giọng điệu này là đang dỗ trẻ con, có thôi đi không? Nuôi heo, nuôi heo chắc chắn thằng cha này xem cô là heo mà nuôi mà.
Ngủ, anh đi mà ngủ.
Phản kháng thất bại, Nam Diễm bại trận lăn lóc trên giường...
Ban ngày ăn nhiều uống nhiều, chuyện gì đến cũng sẽ đến, nửa đêm thanh vắng, Nam Diễm chỉ vừa mới vén chăn lên, chân còn kịp chạm xuống đất thì bóng dáng cao lớn của Diệp Cảnh Ninh đã xuất hiện trước mặt.
"Đi đâu?"
Má ơi hết hồn.
Cô xém tí nữa là ngất cmn rồi.
"Đi...vệ sinh."
Diệp Cảnh Ninh gật đầu bất thanh không báo trước liền cúi người bế ngang Nam Diễm, hướng phòng nhỏ bên cạnh mà tiến đến.
Nam Diễm: "..."
Với tư thế này, cơ thể Nam Diễm dính sát vào người hắn, hình như cô còn cảm nhận được cái cơ ngực kia nữa.
A rất...rất rắn chắc.
Mẹ ơi! Quá mê người rồi.
Tiểu nhân trong lòng Nam Diễm chợt hiện ra tát cô một cái.
Cẩn thận cái mạng nữ phụ của cô đi...
Hai người thật sự rất gần, tưởng như có thể nghe được nhịp tim của đối phương, trong khí hơi thở luân chuyển vấn vít vào nhau, không phân biệt được đâu là của ai.
Nam Diễm: "Anh Cảnh Ninh, em chỉ bị thương ở đầu thôi, chứ... chân em vẫn đi được..."
Khuôn mặt người đàn ông trấn định, ôm thiếu nữ trên tay càng chặt hơn, nói một câu 'anh biết' rồi thong thả bồng Nam Diễm đi vào nhà vệ sinh.
Nam Diễm: "..."
Anh cmn biết cái gì?
Đó đó thấy không, Diệp Cảnh Ninh bất thường như thế đó...
Nửa đêm, trăng thanh gió mát, giường rộng chợt trở nên chật chội, cơ thể nhỏ bé Nam Diễm bị thân ảnh to lớn của Diệp Cảnh Ninh bao phủ lấy. Cơ thể nóng nực, Nam Diễm bị quấy đến thanh tỉnh, đập vào mắt là gương mặt ngày càng phóng đại của nam chính đại nhân.
"Anh... anh muốn làm gì?" Nam Diễm há hốc.
Cả hai chỉ cách nhau độ chừng cái nắm tay, ở khoảng cách này Nam Diễm hoàn toàn nhìn rõ được mỹ nhan của người kia.
Kỳ quái, sao tim cô đập nhanh thế? Nhưng nam chính sao lại đè cô?
Trong truyện là nữ phụ bò lên giường hắn, còn bây giờ cmn ngược lại.
"Anh muốn làm gì?" Nam Diễm cố trấn định hỏi lần nữa, tay đặt trên vòm ngực hắn đẩy ra.
Cầm thú.
Biến Thái.
Diệp Cảnh Ninh bắt lấy bàn tay không yên phận trên ngực mình, siết lại, khóa chặt trên đỉnh đầu Nam Diễm, gương mặt tuấn mỹ tiến sát lại, hơi nóng phả vào mặt, Nam Diễm vội né đi làm nụ hôn rơi vào một bên má.
Trong phòng bệnh yên ắng, Nam Diễm nghe thấy tiếng người kia cười khẽ, quay đầu lại cô bắt gặp ánh mắt biểu lộ sự si mê của hắn.
Chết chắc rồi.
Đó là ba từ Nam Diễm nảy ra trong đầu cô ngay lúc này.
Một lần nữa, hơi thở ấm nóng của Diệp Cảnh Ninh phả vào tai khiến Nam Diễm tê rần cả người.
Móe!
Nam Diễm cảm thấy tức giận, muốn vùng vẫy liền bị đôi tay to lớn của hắn ghì chặt.
"Anh làm...ưm..."
Diệp Cảnh Ninh trực tiếp hôn xuống, cạy mở môi mềm, kịch liệt hôn, cơ thể Nam Diễm chấn động, đôi mắt cô mở to thất kinh.
Hôn rồi hôn rồi.
Cô cmn hôn nam chính.
Nam Diễm bị hôn đến choáng váng, kịch liệt chống trả, cô càng động người kia càng hôn thô bạo hơn như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Quần áo trở nên lộn xộn, nụ hôn nhẹ nhàng đến lại rền ràng sóng dữ, bàn tay Diệp Cảnh Ninh cư nhiên du hí khắp cơ thể Nam Diễm.
Nam Diễm cố giữ lại tia lý trí cuối cùng, sợ rằng một chút nữa thôi, bản thân cô sẽ trầm mê không lối thoát.
Không được, phải dừng lại, Diệp Cảnh Ninh trong tương lai sẽ giết mày, mau dừng lại.
Nam Diễm gắn gượng mơ hồ nhớ lại kết cục của bản thân trong sách muốn bản thân tỉnh táo.
Đệt.
Cô không tỉnh táo nổi.
Lòng ngực ấm áp thít chặt vào cơ thể Nam Diễm, đôi mắt dường như có tầng sương lu mờ mọi thứ trước mắt.
Diệp Cảnh Ninh từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào, mặc sức đốt lửa toàn thân cô gái. Nam Diễm cố chống lại đống dục niệm kia, cô sắp không chịu nổi nữa...
Áo bệnh nhân cuối cùng cũng lìa khỏi thân chủ, cơn mát lạnh ập tới theo sau là nhiệt độ ấm nóng truyền từ bàn tay to lớn lan tràn trên ngực.
Diệp Cảnh Ninh du tẩu khắp cơ thể Nam Diễm, gặm cắn liếm láp hệt con thú hoang đang nhấm nháp con mồi vừa bắt được, bàn tay to lớn xoa nắn nơi đào hồng mềm mại.
"Ưm..."
Nam Diễm khẽ rên, áo lót không còn, quần không thấy, cơ thể hoàn toàn trắng trơn trước mắt người nọ.
Diệp Cảnh Ninh từng chút thâm nhập khoang miệng Nam Diễm, hung hăng hôn mút khiến cô nức nở thành tiếng.
Ngọn lửa vô danh bừng lên, cơ thể hệt như thiếu nước, khô khan nóng nực.
- Ầm-
Tia lý trí vỡ nát.
Má nó!
Quần cũng đã cởi, đằng nào cũng hẹo...
Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu mà.
- ---------------
Ấn nút thả Sao đi quý dị ơi
Mấy ní nào muốn chap sau kịch liệt hơn thì cmt liền tay nha.
H hay không H đây??? è hé