Y tá lúng túng khi nghe những lời này còn ông Lục thì khựng người một lúc rất lâu.
Trong khi đó, Vĩ Thành lại hết sức điềm nhiên mà điều khiển xe lăn đi thẳng vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh lúc này rất yên tĩnh, ngoài người bệnh Lục Khương đang nằm trên giường thì chỉ có duy nhất một mình Vĩ Thành.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng ngay khi vừa vào đến phòng, mọi thao tác của Vĩ Thành trở nên nhẹ nhàng và có phần thận trọng hơn. Cứ như thể anh sợ bản thân sẽ gây ra tiếng động khiến Lục Khương khó chịu.
Trong sự tĩnh lặng, Vĩ Thành nhẹ nhàng điều khiển xe lăn đến bên giường bệnh của Lục Khương. Anh nâng mắt nhìn cậu rất lâu, ánh mắt anh như muốn quét hết toàn bộ khuôn mặt cậu.
Vĩ Thành cứ thế ngồi nhìn Lục Khương rất lâu, suốt cả khoảng thời gian anh không có động thái nào khác.
Mãi cho đến khi Lục Khương có chút phản ứng, khuôn mặt cậu có dấu hiệu nhíu mày lại thì Vĩ Thành mới xuất hiện một chút động tĩnh.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà khi nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Lục Khương, Vĩ Thành lại không kiềm chế được mà đưa tay lên khuôn mặt của cậu. Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, vén những sợi tóc vươn trên trán cậu.
Có lẽ là do cơ thể Lục Khương cảm nhận được sự dịu dàng này nên vẻ khó chịu trên khuôn mặt cậu dần dịu xuống.
"Nước." Lục Khương đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng vốn có của cả một khoảng không.
Giây sau, Vĩ Thành nhanh chóng rót một cốc nước, tay anh không biết vì lý do gì mà cứ liên tục luống cuống.
Bên này, Lục Khương đang từ từ mở mắt, cậu phải mất một lúc rất lâu mới có thể mở mắt. Khuôn mặt cậu lộ vẻ tiều tụy và nhợt nhạt trông thấy.
Sáu khi rót nước xong, Vĩ Thành bắt đầu ấn nút đầu giường. Tiếp đó giường bệnh bắt đầu nâng lên, phần cổ và đầu của Lục Khương cũng được nâng lên theo. Nhờ vậy mà cậu có thể dễ dàng uống nước.
Vĩ Thành nhẹ nhàng cầm cốc nước đưa đến bên miệng Lục Khương. Anh rất kiên nhẫn đợi cậu uống hết cốc nước rồi mới buông tay cất cái cốc.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Vĩ Thành nhẹ giọng hỏi, giọng điệu của anh lúc này lộ rõ sự lo lắng quan tâm.
Lục Khương lặng người một lúc, không biết cậu đang nghĩ gì nhưng rất lâu sau cậu vẫn không có dấu hiệu cất giọng trá lời.
Thấy vậy Vĩ Thành liền bồn chồn lo lắng mà lặp lại câu hỏi ban nãy một lần nữa: "Cậu cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"
"Không có." Lục Khương khó khăn mà trả lời, giọng điệu cậu thều thào vô lực.
"Anh là Vĩ Thành đúng không?" Lục Khương đột nhiên lên tiếng hỏi, không rõ vì lí do gì mà cậu lại hỏi câu này.
Vĩ Thành nghe xong ngay lập tức nhíu mày, anh khó hiểu mà vặn hỏi lại Lục Khương: "Cậu hết cái để hỏi rồi đúng không?"
Lục Khương ậm ờ giây lát rồi mới tiếp lời, cậu ấp úng cất giọng trả lời Vĩ Thành: "Hình như....hình như tôi không thể nhìn thấy anh. Trước mắt tôi...chỉ toàn là bóng tối."
"Cậu không thể nhìn thấy tôi?" Vĩ Thành lo lắng hỏi, giọng điệu anh hiện rõ sự mất bình tĩnh.
Lục Khương không trả lời, cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu xác nhận. Cái gật đầu này thật sự đã làm Vĩ Thành hoảng hốt, những lời muốn nói đều chân chính bị nghẹn lại ở cổ họng. Anh nhanh chóng ấn nút màu đỏ ở đầu giường để gọi bác sĩ.
Rất nhanh, một đội ngũ bác sĩ mặc áo blouse trắng đã có mặt trong phòng bệnh. Vĩ Thành nói nhanh tình trạng của Lục Khương với vị bác sĩ trưởng khoa.
Ngay sau đó, các bác sĩ nhanh chóng tiến hành một loạt các kiểm tra và đưa ra các chuẩn đoán về tình trạng của
Lục Khương. Cuối cùng vị bác sĩ trưởng khoa lên tiếng nói với Vĩ Thành: "Tình trạng hiện tại của bệnh nhân có thể là mất thị lực tạm thời."
"Vậy là tôi không thể nhìn thấy trong khoảng thời gian này?" Lục Khương nghe xong liền hỏi lại.
"Đúng vậy." Bác sĩ chậm rãi xác nhận nghi vấn của Lục Khương.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng nhìn Vĩ Thành còn lo lắng hơn cả Lục Khương. Anh trầm tư một lúc, mãi cho đến lúc bác sĩ rời đi thì anh mới có phản ứng.
Không biết Vĩ Thành nghĩ gì nhưng ngay khi bác sĩ rời đi thì anh cũng liền điều khiển xe lăn đi theo phía sau. Mãi cho đến lúc rời khỏi phòng bệnh, anh mới cất giọng hỏi bác sĩ: "Chắc chắn chỉ là tạm thời?"
Bác sĩ thở dài một tiếng rồi mới từ từ chậm rãi trả lời: "Bệnh nhân sẽ chỉ mất thị lực tạm thời. Nhưng thời gian là bao lâu thì còn tùy thuộc vào sự phục hồi của cơ thể bệnh nhân."
Vĩ Thành nhíu mày lo lắng hỏi lại: "Xấu nhất là bao lâu?"
"Nếu trong trường hợp xấu nhất, thời gian bệnh nhân mất thị lực có thể kéo dài lên đến 1 năm." Bác sĩ nhanh chóng trả lời Vĩ Thành.
"Cậu là chồng của bệnh nhân đúng không? Trong thời gian này mong cậu chăm sóc, quan tâm bệnh nhân nhiều hơn. Tránh trường hợp bệnh nhân sinh ra tâm lý tiêu cực, người bình thường rất khó chấp nhận việc bản thân không thể nhìn thấy được." Bác sĩ lại lên tiếng nói tiếp, lần này ông đặc biệt dặn dò Vĩ Thành về những việc anh cần làm.
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chăm sóc em ấy." Vĩ Thành kiên định trả lời, giọng điệu của anh như thể rất chắc chắn.