Ngay khi vừa nói chuyện xong với bác sĩ, Vĩ Thành nhanh chóng điều khiển xe lăn trở lại phòng bệnh. Tuy nhiên, lần này anh lại bị y tá ngăn lại ở cửa. Lý do là vì hiện tại trong phòng đã có người thăm bệnh nhân.
Vĩ Thành nhíu mày khó chịu nhưng anh vẫn không thể làm gì. Thế nên anh đành điều khiển xe lăn đến bên ô cửa kính của phòng bệnh. Ở đây anh có thể toàn cảnh quan sát phía bên trong.
Hoá ra người vào thăm Lục Khương không ai khác ngoài Thẩm Lạc.
Bên trong phòng bệnh, Thẩm Lạc không ngừng khóc nức nở. Lục Khương hiện tại không thể nhìn thấy gì, vậy nên cậu chỉ có thể dựa vào thính giác để xác nhận người trước mặt là Thẩm Lạc.
"Đừng khóc nữa." Lục Khương nhẹ giọng khuyên bảo mít ướt Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc nghe xong không những không nín khóc, ngược lại cậu còn có dấu hiệu khóc lớn hơn. Cậu vừa sụt sịt vừa cất giọng nói: "Anh, anh đừng buồn. Anh sẽ sớm có thể nhìn thấy lại."
Lục Khương bị những lời này làm cho bật cười, cậu vừa cười vừa nói với Thẩm Lạc: "Tôi là người bị mù còn chưa thương tâm. Cậu khóc lóc cái gì?"
"Bác sĩ chỉ nói tôi bị mất thị lực tạm thời, sẽ không sao." Lục Khương lại lên tiếng bổ sung.
Thẩm Lạc ngay lập tức ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn nước mắt hỏi lại: "Anh nói thật chứ?"
"Là bác sĩ nói chứ không phải tôi nói." Lục Khương vừa bật cười vừa trả lời.
Khung cảnh Lục Khương và Thấm Lạc nói chuyện cười đùa trong sáng thế này. Nhưng lọt vào mắt của Vĩ Thành lại trở thành tình chàng ý thiếp liếc mắt đưa tình.
Nhìn thấy nụ cười Lục Khương dành cho Thẩm Lạc, Vĩ Thành không khống chế được mà nắm chặt tay vào thành xe lăn. Vẻ mặt anh trở nên âm u, độc đoán khó chịu.
Tiếp đó, Vĩ Thành bỏ ngoài tai những lời ngăn cản của y tá mà trực tiếp xông thẳng vào phòng bệnh. Vừa vào đến phòng, anh liền trao cho Thẩm Lạc ánh mắt hình viên đạn.
Thấm Lạc vốn nhút nhát nên ngay lập tức bị doạ sợ, cậu co rúm người lại.
Mặc dù Lục Khương không nhìn thấy được nhưng cậu vẫn cảm nhận được Thẩm Lạc đang sợ hãi. Vậy nên cậu nhanh chóng cất giọng nói với Vĩ Thành: "Anh doạ Thẩm Lạc sợ rồi?"
"Tôi không có." Vĩ Thành quả quyết lên tiếng phủ nhận.
"Cậu có thấy khó chịu ở đâu không?" Vĩ Thành vừa ân cần hỏi thăm vừa chậm rãi điều khiển xe lăn đến bên giường bệnh của Lục Khương.
"Không có. Hiện tại tôi cảm thấy rất tốt." Lục Khương vừa cười tươi rói vừa cất cao giọng trả lời.
Vĩ Thành sau khi xác nhận Lục Khương vẫn ổn thì mới quay người qua nói với Thẩm Lạc: "Có phải cậu Thẩm nên về rồi không?" Lời nói thì cứ như nhắc khéo nhưng giọng điệu của anh lại như muốn đuổi thẳng Thẩm Lạc.
Lục Khương sợ Thẩm Lạc khó xử nên vội vàng dành nói trước: "Thẩm Lạc, trời cũng không còn sớm nữa. Tôi nghĩ cậu nên trở về Lục gia. Dù gì hiện tại cậu cũng là người hầu ở đó, cậu vẫn nên tuân thủ nguyên tắc thì hơn."
Thẩm Lạc nhỏ giọng trả lời: "Em hiểu rồi. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe."
Dứt lời, Thẩm Lạc lưu luyến nhìn Lục Khương giây lát rồi mới quay người rời khỏi phòng.
"Rất nhanh cậu sẽ có thể lấy lại thị lực." Vĩ Thành đột nhiên nhẹ giọng cất lời. Tất nhiên những lời này là nói với
Lục Khương.
"Anh đang an ủi tôi?" Lục Khương vừa bật cười vừa cất giọng trêu chọc hỏi lại Vĩ Thành.
"Tùy cậu, muốn nghĩ thế nào thì là thế đó." Vĩ Thành nhàn nhạt tiếp lời, anh không xác nhận cũng chẳng phủ nhận.
Lục Khương nghe xong thì có hơi ngạc nhiên, Vĩ Thành vậy mà lại thuận theo những gì cậu nói. Nghĩ đến đây, cậu lại muốn trêu Vĩ Thành thêm một chút.
Vậy là giây sau, Lục Khương bắt đầu dùng giọng điệu nũng nịu để cất lời: "Nếu anh muốn an ủi tôi, vậy thì anh nói thêm mấy câu nữa đi~" Âm cuối cậu đặc biệt ngân rất vang và rất xa.
Vĩ Thành im lặng rất lâu, Lục Khương cứ tưởng anh đã bị cậu chọc tức nói không nên lời. Nào ngờ ngay giây sau cậu đã bị anh làm cho kinh ngạc, sửng sờ.
"Mắt của cậu sẽ không sao. Tôi chắc chắn sẽ trị khỏi cho cậu. Nếu nó không khỏi, tôi sẽ chịu trách nhiệm." Vĩ Thành chậm rãi lên tiếng nói từng câu từng chữ một cách lưu loát rõ ràng.
Lục Khương không khỏi ngạc nhiên, ngớ người, cậu lòng đầy nghi hoặc mà cất giọng vặn hỏi lại Vĩ Thành: "Anh chịu trách nhiệm? Trách nhiệm gì."
"Chăm sóc cậu." Vĩ Thành nhẹ giọng trả lời, lời nói ra thì nhẹ tựa lông hồng nhưng sức nặng lại không thể đong đếm.
Lục Khương nghe xong không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng. Thậm chí cậu còn không chút câu nệ mà cười rất lâu.
Mãi một lúc sau Lục Khương mới ngừng cười, lúc này cậu mới cợt nhã cất giọng: "Chung sống lâu như vậy, bây giờ tôi mới biết anh cũng biết nói đùa nữa đấy~"
"Tôi không nói đùa." Vĩ Thành quả quyết lên tiếng phủ nhận.
"Tôi chắc chắn sẽ chăm sóc cậu." Vĩ Thành lại cất giọng bổ sung, những lời này không đơn thuần chỉ là lời hứa hẹn. Thay vào đó, nó lại giống như một lời tuyên thệ chắc chắn trong đám cưới.