Ngay khi Vĩ Thành nghe những lời kia, cả người anh lập tức cứng đờ bất động. Lần đầu tiên, anh lộ ra biểu cảm lo lắng, sợ hãi cùng bồn chồn. Tất cả đều gói gọn trên từng nét mặt, cử chỉ của anh.
"Ông nói cái gì? Nói lại!" Vĩ Thành không tin những gì anh vừa nghe. Vậy nên với chút hy vọng ôm ấp trong lòng, anh liền lên tiếng vặn hỏi lại quản gia.
Quản gia sợ hãi bước lùi một bước rồi mới xoắn xuýt trả lời: "Thưa thiếu gia, có người báo tin thiếu phu nhân bị tai nạn. Bây giờ hiện tại thiếu phu nhân đang nằm ở khoa cấp cứu."
Vĩ Thành lúc này triệt để sụp đổ, anh hoảng hốt hỏi lại: "Bệnh viện nào?"
Quản gia sửng người mất mấy giây, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy dáng vẻ này của thiếu gia. Ngay sau khi hoàn hồn, ông vội vàng trả lời: "Thưa thiếu gia là bệnh viện trung tâm thành phố."
"Chuẩn bị xe! Tôi muốn đến đó ngay bây giờ!" Vĩ Thành lớn giọng ra lệnh cho quản gia.
Quản gia lại một lần nữa khựng người, ông vừa nghi hoặc vừa hỏi lại: "Thiếu gia muốn đích thân đến đó?"
"Ông già rồi đúng không? Ông muốn tôi lặp lại cho ông nghe lần nữa?" Vĩ Thành lớn giọng quát mắng.
Quản gia dù đã quá quen với tính khí của Vĩ Thành nhưng lúc này đây ông vẫn bị doạ sợ. Ông cúi đầu kính cẩn nói: "Thiếu gia bớt giận. Tôi sẽ nhanh chóng đi chuẩn bị xe."
Nói rồi, quản gia nhanh chóng quay người rời đi sắp xếp. Chẳng mấy chốc xe và tài xế đã có mặt ngay trước cửa biệt thự.
Vĩ Thành sau khi bị tai nạn chưa bao giờ ra khỏi cửa phòng. Ngoại trừ vụ hoa hoạn lần trước thì đây là lần đầu tiên anh chủ động ra ngoài.
Vĩ Thành điều khiển xe lăn đến trước cửa, đẩy nhẹ cánh cửa rồi lại tiếp tục điều khiển xe lăn tiến về phía trước.
Biệt thự này có lắp đặt thang máy chuyên dụng, mục đích là để Vĩ Thành dễ dàng di chuyển lên lầu xuống lầu.
Tuy nhiên, anh chưa bao giờ sử dụng nó. Đây cũng là lần đầu tiên anh dùng thang máy này.
Rất nhanh thang máy đã đưa Vĩ Thành xuống đến tầng 1. Anh vội vã điều khiển xe lăn ra khỏi thang máy để di chuyển đến chiếc xe quản gia đã chuẩn bị.
Xe này đặc biệt hơn cả, nó có thêm một lối lên cho xe lăn và một khoảng trống đặt vừa xe lăn. Vậy nên Vĩ Thành không cần đến sự giúp đỡ của người khác vẫn có thể dễ dàng điều khiển xe lăn lên chiếc xe trước mặt.
"Đến bệnh viện! Nhanh!" Vĩ Thành lạnh giọng ra lệnh nói với người tài xế ngồi phía trước.
Tài xế vội vàng đáp vâng một tiếng rồi ngay lập tức khởi động xe cho xe lăn bánh đến bệnh viện trung tâm.
Nhoáng một cái Vĩ Thành đã đến được bệnh viện, nơi mà Lục Khương được đưa đến sau khi bị tai nạn. Đúng với cái danh bệnh viện trung tâm, cơ sở vật chất và trang thiết bị rất hiện đại.
Vĩ Thành điều khiển xe lăn vượt qua dòng người đến quầy lễ tân hỏi thông tin của Lục Khương. Sau một hồi tra cứu, cuối cùng cô nhân viên cũng tìm được thông tin về bệnh nhân Lục Khương.
Lục Khương hiện tại đang nằm ở phòng cấp cứu, cậu đang được các y bác sĩ ra sức cứu chữa.
Nghe đến đây, trái tim của Vĩ Thành đột nhiên hẩn một nhịp. Tâm trí anh hiện tại như treo ngược cành cao, bồn chồn lo lắng không thôi.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên y tế, Vĩ Thành cuối cùng cũng tìm được phòng bệnh mà Lục Khương đang nằm.
Tuy nhiên vì cậu đang trong cuộc phẫu thuật nên không ai có thể vào được.
Vĩ Thành cứ thế ngồi bên ngoài hành lang chờ đợi. Ở ngoài phòng phẫu thuật không chỉ có anh đang chờ đợi mà còn có thêm hai người khác.
Một người là ba của Lục Khương. Ông ta mặc dù bình thường khá lạnh nhạt và xa cách với cậu. Tuy nhiên khi nghe tin con trai bị tai nạn, ông vẫn không kiềm chế được sự lo lắng mà chạy ngay đến đây.
Người còn lại là Thẩm Lạc. Tin tức Lục Khương bị tai nạn nhanh chóng lan truyền khắp Lục gia. Thẩm Lạc đang làm việc thì vô tình nghe thấy, cậu như người mất hồn mà bỏ bê công việc giữa chừng chạy đến đây.
Cả một khoảng không lúc này chỉ vang vọng toàn tiếng khóc của Thẩm Lạc.
Trái với sự ổn ào của Thẩm Lạc, Vĩ Thành lại tĩnh lặng một cách quỷ dị. Anh không có bất cứ động thái nào ngoài việc nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.
Không biết qua bao lâu chỉ biết là rất lâu sau bác sĩ mới mở cửa phòng bệnh bước ra. Vị bác sĩ kia vừa mở khẩu trang vừa cất tiếng hỏi: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"
Không hẹn mà gặp, cả ba người đều đồng loạt trả lời: "Là tôi."
Vị bác sĩ kia nhìn lần lượt cả ba người rồi mới lên tiếng nói tiếp: "Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Tiếp theo sẽ được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Người nhà có thể vào thăm nhưng mỗi lần chỉ được một người vào, nhằm đảm bảo sự yên tĩnh cho quá trình hồi phục của bệnh nhân."
Nói rồi, bác sĩ lại quay vào phòng để tiếp tục công việc.
Một lúc sau, Lục Khương đã được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Lúc này cả ba người đều đứng trước cửa phòng, ai cũng có ý định muốn đi vào.
Y tá thấy vậy liền cất giọng hỏi: "Không biết trong 3 vị ai sẽ là người vào thăm bệnh nhân trước?"
Ba của Lục Khương nhanh chóng trả lời: "Là tôi. Tôi là ba của...."
Tuy nhiên những lời kia của ông Lục còn chưa kịp nói hết thì Vĩ Thành đã dứt khoát cắt ngang. Anh chậm rãi cất giọng trầm thấp nói: "Tôi sẽ vào trước. Tôi là chồng của em ấy."