Bữa tối cứ thế kết thúc trong lặng lẽ, yên bình.
Lục Khương buông đũa, cậu thong thả đứng dậy rồi nói: "Tạm biệt. Tôi về phòng trước."
Nói rồi, Lục Khương quay người rời đi. Tuy nhiên chân cậu chỉ mới nhấc lên, chưa đi được bước nào thì đột nhiên nghe thấy tiếng Vĩ Thành gọi lại.
Vĩ Thành nhìn theo bóng lưng cậu rồi cất giọng nói: "Khoan đã. Cậu ở lại đây, tôi có chuyện cần nói."
Lục Khương theo bản năng quay đầu nhìn Vĩ Thành, ánh mắt cậu chất chứa đầy sự nghi hoặc. Cậu vừa nhìn anh vừa cất giọng thắc mắc: "Anh còn có chuyện cần nói?"
Vĩ Thành gật nhẹ đầu rồi đáp "ừm" một tiếng.
Nhận được sự xác nhận của Vĩ Thành, Lục Khương liền lên tiếng nói tiếp: "Vậy anh nói đi!"
"Đến ghế ngồi trước." Vĩ Thành nhàn nhạt cất giọng nói.
Dứt lời, Vĩ Thành điều khiển xe lăn đến cái bàn trà cạnh đó. Lục Khương thấy vậy cũng nhấc chân bước đến ngồi xuống ghế.
"Ba ngày sau, ba mẹ tôi sẽ về nước. Đến lúc đó cậu nhớ phải cư xử cho phải phép." Vĩ Thành điểm tĩnh lên tiếng, giọng anh khàn khàn trầm thấp.
Lục Khương sau khi nghe những lời này thì sững người một lúc rất lâu.
Lí do là vì trong nguyên tác, ba mẹ của Vĩ Thành bị tai nạn giao thông chính là vào khoảng thời gian hai người về nước.
Nguyên nhân xảy ra tai nạn là do chiếc xe chở bọn họ mất thắng, cả hai lại không cài dây an toàn. Thế nên cả hai người bọn họ đều không qua khỏi.
Lục Khương còn nhớ, tác giả có nói răng: nếu ba mẹ của Vĩ Thành có cài dây an toàn thì đã không chết, bọn họ sẽ chỉ bị thương. Tuy nhiên tiếc rằng, cả hai người họ lại chẳng người nào cài dây an toàn.
"Mặt cậu tại sao lại đột nhiên nhợt nhạt như vậy? Không khoe ở đâu?" Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng hỏi, anh vừa nhìn sắc mặt không có chút máu của Lục Khương vừa cất giọng hỏi.
Lục Khương lúc này mới hoàn hồn, cậu liên tục lắc đầu. Sau đó mới cố giữ bình tĩnh trả lời: "Không có gì."
"Đến lúc ba mẹ anh về, tôi sẽ cư xử như anh muốn." Lục Khương lên tiếng nói tiếp, cậu cố dùng giọng điệu bình thản để giao tiếp với Vĩ Thành.
Vĩ Thành nghe xong thì liền hài lòng gật đầu.
"Lúc nào ba mẹ anh xuống sân bay? Buổi sáng hay buổi chiều?" Lục Khương đột ngột lên tiếng hỏi.
Vĩ Thành nhíu mày khó hiểu mà nhìn Lục Khương, anh vừa nghi hoặc vừa trả lời: "Chiều tối. Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
Lục Khương vừa cười vừa trả lời: "Tôi sẽ đích thân đi đón hai người bọn họ."
Sở dĩ Lục Khương muốn đích thân đi đón ba mẹ của Vĩ Thành là vì cậu muốn thay đổi kết cục của cả hai người họ.
Trong nguyên tác, chiếc xe đón bọn họ đã bị kẻ xấu đụng tay đụng chân.
Khi cậu đích thân đi, cậu có thể kiểm tra chắc chắn xe không có vấn đề. Ngoài ra cậu sẽ nhắc nhở bọn họ cài dây an toàn. Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, xe vẫn mất thắng, không thể dừng lại như trong nguyên tác; thì bọn họ vẫn có thể đảm bảo được tính mạng khi đã cài dây an toàn.
"Cậu muốn đích thân đi đón bọn họ?" Vĩ Thành nhíu mày hỏi lại, anh muốn xác nhận những gì anh vừa mới nghe.
Lục Khương dứt khoát gật đầu, cậu gật tận mấy cái. Sau đó cậu mới ngẩng cao đầu tự nhiên mà trả lời: "Đúng vậy."
"Lí do?" Vĩ Thành nửa tin nửa ngờ mà hỏi lại Lục Khương. Anh cho rằng cậu không có lý do gì để ra tận sân bay đón ba mẹ anh.
Lục Khương nghe xong liền cười nhẹ, nụ cười xấu xa quen thuộc. Tiếp đó cậu bắt đầu dùng giọng điệu cợt nhã để trả lời: "Tất nhiên là vì tôi muốn làm tròn bổn phận của một người 'con dâu'."
Vĩ Thành bị câu trả lời này của Lục Khương làm khựng lại vài giây. Tuy nhiên rất nhanh anh đã trở lại dáng vẻ thản nhiên như không.
"Cậu bớt nói nhảm!" Vĩ Thành không rõ vui buồn mà lên tiếng cảnh báo Lục Khương. Nói là cảnh báo nhưng thật chất giọng điệu của anh lại rất nhẹ nhàng, dung túng.
Lục Khương cười cười không nói gì, cậu cứ thế cười rất lâu.
Mãi cho đến khi Lục Khương bị cơn buồn ngủ bao trùm, cậu mới ngừng cười. Cậu vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa nói với Vĩ Thành: "Tôi về phòng ngủ trước."
Vĩ Thành lúc này không ngăn cản Lục Khương nữa, anh cư nhiên gật đầu.
Ngay lập tức Lục Khương quay người rời đi, cậu nhấc chân bước từng bước lớn đến cửa phòng.
Bên này Vĩ Thành vẫn luôn dõi mắt theo từng cử chỉ của Lục Khương, anh cứ thế nhìn chăm chú bóng lưng cậu rất lâu. Anh vừa nhìn theo hướng cậu đi vừa nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."
Tiếc rằng Vĩ Thành nói rất nhỏ nên tiếng "ngủ ngon" này chẳng thể đến được tai của Lục Khương.
Ngay khi Lục Khương khuất dạng, Vĩ Thành nhấc điện thoại gọi cho trợ lý. Anh không đợi người ở đầu dây bên kia kịp phản ứng thì đã lên tiếng nói trước: "Lương tháng này cậu không cần nhận nữa!"
"Sếp, tôi không hiểu anh đang nói gì. Tôi đã làm gì?" Trợ lý mơ màng mông lung khi nghe những lời này vậy nên cậu ta ngay lập tức hỏi lại.
"Lần sau cậu còn làm đau Lục Khương vậy thì có thể viết đơn xin nghỉ việc. Tôi sẽ ngay lập tức duyệt cho cậu." Vĩ Thành lạnh giọng nói sau đó anh liền dứt khoát tắt máy.
Đầu dây bên kia, trợ lý vẫn đang cầm điện thoại với sự mơ màng. Cậu ta thật sự không hiểu những lời quái gở kia của Vĩ Thành là có ý gì.
Nhưng sau một hồi phân tích thì trợ lý đã rút ra kết luận: sếp rất coi trọng cái người tên là Lục Khương kia, vậy nên sau này cậu sẽ đặc biệt cẩn trọng khi tiếp xúc với Lục Khương.