Ba ngày sau
"Tôi đi đây!" Lục Khương vừa cười rạng rõ vừa vẫy tay nói.
Hôm nay chính là ngày ba mẹ của Vĩ Thành về nước. Theo như kế hoạch thì bây giờ Lục Khương chuẩn bị ra sân bay đón bọn họ.
Vĩ Thành nâng mắt nhìn Lục Khương, anh không nói gì.
Mãi cho đến khi Lục Khương quay người đến cửa phòng, Vĩ Thành mới cất giọng nói: "Tạm biệt."
Lục Khương ngay lập tức ngoái đầu lại nhìn Vĩ Thành sau đó cậu liền cười nhẹ với anh
Cứ thế, Lục Khương rời khỏi nhà đi đến sân bay. Trước khi đi, cậu đã kiểm tra phanh xe và tất cả các bộ phận khác. Sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn thì cậu mới lên xe.
Nhoáng một cái, Lục Khương đã đến sân bay. Cậu đứng đợi một lúc liền thấy ba mẹ Vĩ Thành kéo vali đi về phía cậu.
Lục Khương nhanh chóng nâng cao bảng tên trên tay rồi đi về phía hai người họ.
Ngay khi khoảng cách giữa Lục Khương và ba mẹ Vĩ Thành gần trong gang tấc thì cậu liền niềm nở chào hỏi:
"Cháu chào hai bác."
"Lục Khương đấy hả? Chào cháu." Ba Vĩ Thành đưa tay ra, ông vừa niềm nở bắt tay với Lục Khương, vừa cất giọng chào hỏi cậu.
Ba người chào hỏi qua lại đôi ba câu liền cùng nhau ra xe. Tài xế lanh lẹ lấy vali cất vào cốp xe, Lục Khương mở cửa cho bác trai và bác gái. Sau khi hai người bọn họ đã vào xe thì cậu mở cửa bước vào xe, cậu ngồi ở ghế phụ.
Trước khi xe lăn bánh khởi hành, Lục Khương không quên dặn dò ba và mẹ của Vĩ Thành cài dây an toàn.
Thế là quảng đường tiếp theo rất yên ổn, không có sự việc bất trắc nào xảy ra. Nhóm của Lục Khương cứ thế thoáng chốc đã về đến nhà.
Xe dừng lại ngay trước cổng, Lục Khương vừa thở phào nhẹ nhõm vừa mở cửa xe bước xuống.
Lục Khương tràn đầy năng lượng mở cửa xe cho ông Cố và bà Cố. Ông Cố chính là ba của Vĩ Thành, bà Cố là mẹ của anh.
Ông Cố bước xuống niềm nở hỏi: "Vĩ Thành ở trong nhà hả cháu?"
Lục Khương ngoan ngoãn gật đầu trả lời: "Vâng."
Sau đó, Lục Khương cùng ông Cố và bà Cố bước vào nhà, tiến lên phòng để tìm Vĩ Thành. Như thường lệ, Lục Khương gõ cửa nhẹ mấy cái rồi đẩy cửa tiến vào phòng.
Ngay khi vừa nhìn thấy con trai, bà Cố liền xoắn xuýt reo lên: "Con trai."
Vĩ Thành không bộc lộ chút kinh ngạc, anh nhẹ nhàng nâng mắt nhìn bà Cố rồi nói: "Mẹ và ba tại sao không về nhà chính nghỉ ngơi?"
"Cái thằng nhóc này muốn đuổi hai thân già này đi?" Bà Cố dùng giọng điệu trách móc cùng dáng vẻ ủy khuất mà lên tiếng trách móc Vĩ Thành.
"Con không có ý đó." Vĩ Thành bình thản trả lời, giọng điệu anh rất liêm khiết.
"Con không có ý đó? Con chính là có ý đó." Ông Cố vừa nhấc chân bước đến ghế sofa vừa nửa thật nửa đùa mà tiếp lời Vĩ Thành.
Thật ra trong nguyên tác có nói mối quan hệ giữa Vĩ Thành và ba mẹ của anh không tính là thân thiết.
Lí do là vì từ nhỏ hai người họ thường xuyên đi công tác nên Vĩ Thành từ tấm bé không nhận được tình yêu thương cùng sự quan tâm. Lớn lên, tính cách của anh cũng có phần lãnh đạm xa cách. Do vậy quan hệ với gia đình không mấy thân thiết.
Lục Khương đang vu vơ suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại vang lên tiếng tin nhắn. Cậu theo bản năng ấn xem.
[Em nhanh chóng về nhà. Hôm nay là tiệc gia đình, nếu em không về ba sẽ tức giận) - Người gửi: Lục Chước.
"Tiệc gia đình? Rõ ràng trong nguyên tác Lục Khương chưa bao giờ được mời tham gia tiệc gia đình." Lục Khương khó hiểu mà nghĩ ngợi.
Trong lúc Lục Khương vẫn chưa nghĩ ra được lời lí giải cho thắc mắc của mình; thì điện thoại lại tiếp tục nhận được tin nhắn mới.
(Đây là tiệc đính hôn giữa anh và Tần Cảnh. Anh muốn em tham gia.) - Người gửi: Lục Chước.
Ngay khi đọc những lời này Lục Khương mới vỡ lẽ ra. Hóá ra là tiệc đính hôn của Lục Chước. Có lẽ thụ chính lương thiện nên mới muốn cậu tham gia, sợ cậu tủi thân.
Nghĩ đến đây, Lục Khương vừa cất điện thoại vào túi quần vừa cất giọng nói với Vĩ Thành: "Tôi ra ngoài có chút việc. Có lẽ đến tối muộn tôi mới về."
Sau khi thông báo một tiếng với Vĩ Thành, Lục Khương lại quay sang lễ phép nói một tiếng với ông bà Cố: "Cháu xin phép, cháu đi trước."
Ông bà Cố niềm nở gật đầu, riêng Vĩ Thành lại trưng ra cái dáng vẻ khó chịu thường thấy. Ngay khi Lục Khương định quay người rời đi, anh liền lạnh giọng lên tiếng: "Không được."
Lục Khương khựng người lại một lúc, lát sau cậu mới cất giọng. Cậu đặc biệt dùng giọng điệu nũng nịu để nói với
Vĩ Thành: "Không được thật hả?"
Trước cặp mắt long lanh ánh nước của Lục Khương, Vĩ Thành không kiềm chế được mà mím môi quay đầu sang hướng khác rồi mới nhẹ giọng nói: "Đi nhanh về nhanh."
Lục Khương nghe xong liền cười rộ lên, cậu rối rít nói: "Tôi đi đây."
Dứt lời, Lục Khương quay người nhấc chân bước ra cửa rời đi, cậu đi rất nhanh nhoáng cái đã mất dạng.
"Con thay đổi rồi." Bà Cố đột nhiên lên tiếng, giọng điệu của bà vừa có chút cảm thán vừa có chút bất ngờ.
"Con thay đối?" Vĩ Thành khó hiếu hỏi lại.
Bà Cố mỉm cười ý vị sâu xa rồi mới nói tiếp: "Con chưa bao giờ chịu thoả hiệp với ai. Vậy mà lúc nãy con lại dễ dàng thoả hiệp với Lục Khương."
"Không phải là thoả hiệp mà là dung túng." Ông Cố đột nhiên chen giọng vào tiếp lời bà Cố.