Đám người hầu vừa nghe thấy tiếng vỡ liền lập tức luống cuống cúi người xuống dọn dẹp.
Tuy nhiên bọn họ còn chưa kịp làm gì thì đã bị Vĩ Thành quát lớn: "Ra ngoài!"
Đám người hầu chỉ là phận tôi tớ, chủ bảo gì thì đều phải nghe theo. Vậy nên bọn họ từng người, từng người một rời khỏi phòng.
Vĩ Thành ngồi trên xe lăn, vẻ mặt u ám. Anh nắm chặt tay vào thành xe lăn như thể đang cố gắng kiềm chế cảm xúc. Anh liên tục đập vỡ đồ đạc trong phòng, chẳng mấy chốc căn phòng đã trở thành một mớ hỗn độn.
Không biết qua bao lâu, Vĩ Thành đột nhiên điều khiển xe lăn đến tủ đầu giường. Anh đưa tay nhấc điện thoại lên rồi gọi cho trợ lý.
Vĩ Thành không đợi người đầu dây bên kia lên tiếng thì đã không kiên nhẫn cất giọng nói trước: "Tìm người! Tôi cho cậu 30 phút để tìm Lục Khương."
Trợ lý ở đầu dây bên kia còn chưa kịp phản ứng thì Vĩ Thành đã dứt khoát tắt điện thoại.
Hơn 25 phút sau, Lục Khương thật sự trở về dưới sự "áp giải" của trợ lý.
Lục Khương vừa bước vào phòng đã nghe ngay tiếng trách mắng của Vĩ Thành: "Cậu đi đâu? Tại sao không về nhà?"
"Tôi ra ngoài một chút." Lục Khương nhỏ giọng trả lời.
Vĩ Thành ngay lập tức nhíu mày hỏi ngược lại: "Ra ngoài một chút?"
Lục Khương im lặng một lúc lâu rồi mới nhỏ giọng trả lời: "Tôi vừa ra cửa liền thấy Thẩm Lạc không ngừng khóc.
Vậy nên tôi mới cùng lên xe về nhà với cậu ấy."
Không ngoài dự đoán, Vĩ Thành hừ lạnh một tiếng rồi mới giở giọng chế giễu Lục Khương: "Mới gặp mà tình cảm thân thiết thật!"
"Cũng không hẳn là thân thiết, chỉ là tôi cảm thấy Thẩm Lạc đáng thương, để cậu ấy một mình rời đi như vậy, tôi không đành lòng." Lục Khương nhanh chóng minh oan cho bản thân.
Tuy nhiên Vĩ Thành chẳng nghe lọt tai những lời này của Lục Khương.
"Gọi người hầu lên đây dọn dẹp." Vĩ Thành đột nhiên quay qua nói với trợ lý.
Trợ lý nhìn một phòng đầy dấu tích của sự đập vỡ vài giây rồi mới quay người xuống lầu tìm người lên dọn dẹp.
Lục Khương vẫn đứng yên tại chỗ, cậu đưa mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giận dỗi kia của Vĩ Thành.
Không ai nói gì thế là căn phòng cứ thế rơi vào yên tĩnh, không gian lặng ngắt như tờ.
"Lần sau đi đâu nhớ nói tôi trước." Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng nói, giọng điệu lần này hòà hoãn hơn đôi chút.
Lục Khương ngẩng đầu ngơ ngác hỏi lại: "Tại sao?"
"Cậu không cần biết. Cậu chỉ cần biết muốn đi đâu phải nói với tôi trước, không được đột nhiên biến mất như hôm nay." Vĩ Thành nhìn thẳng vào mắt Lục Khương mà nói.
Lục Khương không hiểu tại sao Vĩ Thành lại muốn cậu làm như vậy. Nhưng nếu anh muốn thì cậu cứ đồng ý, dù sao cậu cũng chẳng mất gì.
Vậy nên, Lục Khương vừa cười vừa cất giọng đồng ý: "Được. Chuyện hôm nay sẽ không có lần sau."
Vĩ Thành không lên tiếng tiếp lời, anh chỉ vừa hài lòng nhìn Lục Khương vừa gật đầu.
Một lúc sau, đám người hầu bước vào phòng, bọn họ chuyên nghiệp dọn dẹp các mảnh vỡ vươn vãi khắp phòng.
Chẳng mấy chốc căn phòng bừa bộn đã trở về nguyên trạng, trở lại dáng vẻ vốn có của nó.
"Còn không nhanh dọn bữa tối lên?" Vĩ Thành lườm đám người hầu rồi lạnh giọng cất tiếng.
Trước cái nhìn tràn đầy chết chóc này của Vĩ Thành, những người hầu kia ai nấy đều bất giác run lên sợ hãi. Ngay sau đó, từng người từng người một xuống lầu lấy thức ăn đem lên phòng.
Ít phút sau, một bàn trống trơn đã được các đĩa thức ăn lấp đầy.
Lục Khương nhanh chóng bước đến bàn ăn đang nghi ngút khói rồi ngồi xuống. Vĩ Thành cũng vậy, anh cũng điều khiển xe lăn đến bàn.
"Cổ tay cậu.. tại sao lại đỏ như vậy?" Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng nói. Anh vừa nhìn vào cổ tay Lục Khương vừa lo lắng hỏi.
Lục Khương nghe vậy liền dùng giọng điệu trách móc trả lời: "Còn không phải do anh? Do trợ lý của anh?"
"Do tôi?" Vĩ Thành nhíu mày khó hiểu hỏi lại.
Lục Khương lúc này mới bắt đầu cất giọng mách tội của trợ lý: "Tôi đã nói với trợ lý của tôi là tôi có thể tự đi. Vậy mà anh ta nhất quyết kéo tay tôi lôi lôi kéo kéo."
"Còn đau không?" Vĩ Thành buông đũa, anh vừa đưa tay kéo cổ tay Lục Khương lại vừa ân cần hỏi.
Trước sự dịu dàng đột ngột này của Vĩ Thành, Lục Khương hoàn toàn bị khựng lại vì ngạc nhiên. Cậu bất giác mà nghi ngờ liệu người trước mặt cậu có phải là phản diện trong nguyên tác hay không?
"Không đau. Đây chỉ là bị đỏ lên, không phải vết thương." Lục Khương vừa nói vừa rút tay lại.
"Sẽ không có lần sau." Vĩ Thành vừa nâng đũa vừa đột nhiên nói tiếp.
Vĩ Thành luôn vậy, anh cứ luôn nói chuyện không đầu không đuôi. Vậy nên Lục Khương luôn cảm thấy mịt mờ trước những gì anh nói.
Lần này cũng vậy, Lục Khương vì không hiểu ý của Vĩ Thành. Nên cậu lại cất giọng hỏi lại: "Anh vừa nói gì? Không có lần sau gì?"
"Lần sau cậu ta sẽ không dám thô bạo như vậy với cậu nữa." Vĩ Thành nhàn nhạt trả lời.
Lục Khương nghe vậy thì mới hiểu, cậu nhìn Vĩ Thành cười một cái rồi lại tiếp tục ăn cơm.