Tới buổi chiều, nhà trường liền thả cho bọn họ đi tham quan làng. Minh Ngọc liền kéo Vi Nhã đi hết chỗ nọ chỗ kia, mua sắm điên cuồng nhằm quên đi nỗi đau buổi sáng. Đang đi thì gặp An Dĩ Mặc đang chọn đồ.
“Trùng hợp quá ha!” Vi Nhã liền tiện tay cầm một cái vòng tay màu ngọc lên ngắm nghía. Cô ngắm cái vòng thực sự rất chăm chú, quyết định trả tiền mua nó.
An Dĩ Mặc hiếu kỳ: “Cô thích chiếc vòng này sao?”
Vi Nhã nâng cái vòng trên tay, miệng nửa một nụ cười nhẹ: “Không thích”
Không thích mà lại nâng niu nó vậy ư?
Nụ cười nhẹ của Vi Nhã thực sự giống như ánh ban mai rót vào lòng hắn, An Dĩ Mặc cảm thấy mình điên rồi. Người hắn thích là Tiêu Yên, không phải tiểu thư chanh chua này.
Xẩm tối, nhà trường liền tổ chức cuộc thi săn kho báu. Kho báu được giấu ở làng bên. Mọi người được chia làm các đội, mỗi đội 4 người. Họ phải đi từ làng này tới làng kia để tìm kho báu, Tất nhiên là dọc đường sẽ có người canh chừng an toàn cho học sinh.
Thầy giáo liền đọc tên các đội.
Quả nhiên như Vi Nhã dự đoán, cô cùng Tiêu Yên, An Dĩ Mặc và Cố Đình cùng 1 đội.
Ba đừng có khiên cưỡng như vậy!
Minh Ngọc không được ở chung với Vi Nhã, chỉ đành chấm nước mắt đi cùng đội khác.
- -----------------------------
“Bây giờ bắt đầu từ đâu đây?” Tiêu Yên mở đầu.
Kho báu không biết là thứ gì, chẳng biết giấu nơi đâu, có tìm vào mắt.
Chắc chắn không phải vàng bạc gì rồi!
Vi Nhã liền đứng dậy: “Cứ tới làng bên đã”
Vậy là mọi người cùng nhau tới làng bên.
Dọc đường quả thật rất tối, thi thoảng lại có tiếng chim lợn kêu, nếu không phải thầy giáo đảm bảo có người xung quanh canh chừng thì thực sự khiến người bị bệnh tim phát bệnh mà chết.
Tiêu Yên theo bản năng hơi rúc vào người An Dĩ Mặc khiến hắn cảm thấy lâng lâng.
Tiêu Yên chủ động đó nha!
Còn Vi Nhã, cô cứ tung tăng tung tẩy vừa đi vừa ngó lên trời. Phía sau có đeo một chiếc ba lô nhỏ.
Cố Đình thì lững thững đi đằng sau, không nói gì cả. Vi Nhã liền nhảy chân sáo tới chỗ hắn: “Cầm ba lô cho tôi”
An Dĩ Mặc liền lắc đầu: “Lại giở trò bắt nạt người khác” Nhưng lần này không phải Tiêu Yên.
Chẳng lẽ chỉ do đơn thuần thích bắt nạt người khác thôi sao?
An Dĩ Mặc liền cảm thấy đáy lòng như có đợt sóng nhỏ cuộn trào.
Cố Đình ngoan ngoãn nhận lấy balo đeo lên vai. Ba lô của cô có chút nặng. Đi có một buổi tối thôi, mang gì mà lắm vậy?
“Còn bao lâu nữa tới nơi vậy?” Tiêu Yên có hơi sợ.
An Dĩ Mặc liền ôm vai an ủi: “Chút nữa là tới rồi”
Chân mày Tiêu Yên hơi dãn ra một chút.
Cố Đình liền mở bản đồ ra xem rồi tính toán: “30 phút đi bộ nữa mới tới nơi”
An Dĩ Mặc: “...”
Tiêu Yên: “...” Bây giờ cô quay về còn kịp không?
Đường vắng quanh co, từ đâu rơi xuống một giọt nước lạnh, rồi 2 giọt, 3 giọt…
Cô đoán như thần, mưa rồi!
Vi Nhã liền chạy tới chỗ Cố Đình, móc ra một chiếc ô.
Cẩn thận không bao giờ là thừa.
An Dĩ Mặc và Tiêu Yên đứng đó.
“Đi thôi!” Vi Nhã mở ô ra che cho mình và Cố Đình.
An Dĩ Mặc thắc mắc: “Ô của chúng tôi đâu?”
Vi Nhã liền đảo mắt: “Tôi mang có 1 cái thôi”
Hắn lập tức chỉ thị: “Vậy thì Cố Đình, cậu nhường ô cho Tiêu Yên đi”
Cố Đình là con trai, thì phải nhường ô cho Tiêu Yên là đúng. Nhưng một phần là vì hắn không muốn Vi Nhã thiên vị cho Cố Đình như vậy.
Vi Nhã lại mọc trong ba lô ra một cái khăn đưa cho Cố Đình: “Vậy lấy cái này che vào đi”
Cố Đình ngoan ngoãn nhận lấy chiếc khăn trùm lên đầu.
An Dĩ Mặc liền đưa tay ra: “Của tôi đâu?”
Vi Nhã liền quay đi: “Không cần thiết!”
Cái gì gọi là không cần thiết? Hắn là vị hôn phu của cô đấy!
Quả nhiên lát sau liền có người đem ô tới cho hắn.
Nam chính mà, có đội mưa một chút cũng chẳng chết được đâu!
…
Sau một hồi vất vả khổ sở, cuối cùng họ cũng tới được làng bên. Thầy giáo hớt hải chạy tới: “Không sao chứ?”
An Dĩ Mặc tuy giữa đường có người đưa ô nhưng cũng không khỏi phát cáu: “Thầy không xem dự báo thời tiết sao?”
Tiêu Yên nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, chẳng qua là chuyện bất ngờ thôi”
Thầy giáo cũng hơi ăn năn: “Được rồi, vào trong nghỉ ngơi đi”
Nơi thầy giáo chỉ là nhà văn hóa của xã. Bọn họ vào bên trong liền thấy có một số người đang rúc vào nhau.