Thầy giáo liền hướng dẫn bọn họ tới khu thay đồ. Đây là những bộ đồ họ mượn được từ bà con trong làng. May mắn là chuyến đi lần này số học sinh không nhiều nên quần áo có thể cung cấp đủ.
Thay xong Vi Nhã liền tìm một góc ngồi xuống. Bộ quần áo vô cùng sặc sỡ. May mà cô dáng người chuẩn, mặc Cô lôi trong ba lô ra một túi quýt đường thì cảm nhận được ánh mắt quỷ dị nhìn mình. Tiêu Yên đang rất mệt, nhìn thấy đống quýt trước mặt thật sự thèm rỏ dãi.
Vi Nhã liền ôm lấy túi quýt lùi ra đằng sau.
“Tiêu Yên muốn ăn quýt, cô chia cho cô ấy một chút đi”
Vi Nhã trừng mắt. Từ xưa tới giờ chưa từng có ai dám tranh hoa quả của cô đâu.
“Tôi không chia” Nhất quyết phải bảo vệ hoa quả của mình.
Không hiểu sao nhìn động tác bảo vệ hoa quả của Vi Nhã, An Dĩ Mặc và Tiêu Yên lại thấy buồn cười. Nhưng có một người không thấy buồn cười chút nào, Cố Đình đứng ở đằng xa nhìn Vi Nhã. Hắn cảm thấy cô chính là như vậy, không chỉ những thứ nho nhỏ như túi quýt này, mà cả con người, nếu cô muốn, thì sẽ tìm mọi cách giành lấy. Nhưng nghĩ tới người đó là An Dĩ Mặc, hắn có chút không cam lòng.
Hắn cảm thấy, vị trí ở bên cạnh cô vốn dĩ là của mình.
Tại sao vậy chứ?
Hắn cảm thấy mình thật hoang đường. Cô là ai? Hắn là ai? Bọn họ làm sao có thể sóng vai đứng bên cạnh nhau chứ?
Chỉ vì cô từng cứu hắn một lần mà hắn lại ảo tưởng như vậy sao?
Cố Đình cố gắng rũ bỏ hết những tâm tư xấu xa đang sinh sôi nảy nở trong đầu, sải bước đi tới, ngồi xuống bên cạnh Vi Nhã, tháo kính ra nhắm mắt dưỡng thiền.
“Ở góc độ này trông hắn thật đẹp mắt” Vi Nhã nghĩ thầm.
Quả nhiên người cô chọn không ai bì được.
[Chỉ có cô thấy thế thôi] Quỷ vương lên tiếng.
Dân gian chẳng phải có câu: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” đó sao?
Vi Nhã vừa bóc quýt vừa nói chuyện với quỷ vương: “Ông ra đây làm gì?” Chẳng được tác dụng gì cả.
[Cô đừng tưởng tôi không biết cô nghĩ gì, chẳng qua có nhiệm vụ thôi]
Nhiệm vụ của cô chẳng phải là cướp nam… à An Dĩ Mặc về tay mình sao?
Quỷ vương ngạc nhiên.
Cô vẫn còn nhớ.
Ông ta cứ tưởng cô vứt nhiệm vụ của mình lên chín tầng mây rồi.
Âu cũng là một loại năng lực.
[Nhiệm vụ của cô là tìm được kho báu được giấu ở làng này]
Vi Nhã mắt hơi sáng lên.
Thực sự có kho báu sao?
Minh Ngọc cả người lấm lem tàn tạ chạy tới vồ lấy Vi Nhã khóc một trận: “Hu hu, Vi Nhã, cậu không biết tớ sợ thế nào đâu”.
Vi Nhã bị ôm lấy, phản ứng đầu tiên là giật mình, làm rơi miếng quýt đang chuẩn bị bỏ miệng. Cô liền đẩy Minh Ngọc ra: “Được rồi, chẳng phải chúng ta an toàn rồi sao? Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu”. Vẻ mặt của cô lúc này thực sự rất uy tín, Minh Ngọc lại òa khóc ôm cô. Phải dỗ dành mãi Minh Ngọc mới chịu đi thay quần áo.
Nhân lúc không có người chú ý, Vi Nhã liền ngồi xích lại gần Cố Đình. Nhưng Cố Đình lại cố ý giãn khoảng cách với cô.
Vi Nhã liền hít một hơi, ngồi sát vào hắn. Cố Đình lập tức đứng dậy, nhưng vì vậy mà trở nên choáng váng, ngã đè xuống người cô.
Thịch! Thịch! Thịch!
Cố Đình cảm giác tim mình đang nhảy bang bang trong lồng ngực. Đôi mắt đen láy của cô không chút do dự mà nhìn thẳng vào hắn, khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên.
“Cậu định đè lên tôi như vậy tới bao giờ?” Giọng Vi Nhã thản nhiên giống như hỏi hôm nay ăn gì vậy.
“À”, Cố Đình luống cuống chống tay ngồi dậy.
Chậc chậc! Chắc bị cảm lạnh rồi đây.
Vi Nhã liền móc ra một quả quýt đưa cho hắn: “Ăn đi”
“Tôi không sao!”
Vi Nhã cưỡng ép hắn nhận lấy quả quýt: “Tôi bảo cậu ăn thì cậu ăn đi, nhiều lời như vậy”
Cố Đình cầm quả quýt vân vê: “Sao cậu lại tốt với tôi như vậy?”
Từ lần đầu gặp mặt, cô đã bảo vệ hắn khỏi mấy thành phần bất hảo ở trường học, lại còn quan tâm hắn như vậy, trong lòng hắn cảm thấy nghi kị và khó hiểu.
Ở đời, không có người dưng nào mà lại đối xử tốt với nhau bao giờ.
Hắn có gì để cô lợi dụng chứ?
Vi Nhã cười một cách bí hiểm: “Cậu khiến tôi rất hứng thú”
Nghe được câu trả lời của cô, lòng hắn liền lạnh xuống, hắn nhếch miệng nói nhỏ: “Hứng thú sao?”
Thầy giáo vỗ tay tập hợp mọi người vào ăn tối. Vì trời mưa lớn nên không thể về khu nghỉ dưỡng, đành phải mượn thức ăn của bà con ở quanh đây. Đều là khoai lang luộc.
Minh Ngọc sau khi ổn định tinh thần lại bám lấy Vi Nhã: “Cái gì thế này, củ gì mà xấu hoắc, cơm gì mà không có thịt gì hết… Vậy mà trước đó thầy cô lại bảo rằng chúng ta sẽ đi một nơi thanh bình yên tĩnh, được nếm thử đặc sản, được hòa mình dưới dòng nước mát lạnh gì chứ…”
Vi Nhã cảm thấy hơi dở khóc dở cười, thầy cô nói vậy cũng không sai biệt lắm.
Cô lấy một củ khoai nướng bẻ ra một nửa, ruột khoai vàng ươm thơm phức, nhìn thấy là thẻm chảy nước miếng, đưa nửa củ cho Minh Ngọc.
“Cậu ăn đi, cái này tuy xấu nhưng ăn ngon lắm đấy”
Minh Ngọc nheo mắt mà nhìn nửa củ khoai: “Cậu ăn rồi à?”
“Từng ăn một lần” Vi Nhã thành thạo mà lột vỏ khoai rồi cắn một miếng, không ngừng xuýt xoa. Minh Ngọc cũng bắt chước cô lột vỏ khoai rồi cắn một ngụm. Một lúc sau, Minh Ngọc liền vùi đầu vào đống khoai lang.
Thấy Cố Đình ngồi một góc lột vỏ khoai, Vi Nhã liền tiến tới: “Ăn một mình không buồn sao?”
Hắn rũ mắt: “Không!”
“...” Sao hắn khó nói chuyện thế?
Vi Nhã chống cằm mà nhìn hắn: “Cậu thích ăn kẹo mật ong không?”
“Th… thích!” Hắn gian nan mà trả lời.
“Cậu… thích cờ vây không?”
“Thích!”
“Cậu thích trời nắng không?”
“Thích!”
…
“Cậu thích tôi không?”
“Thích!”
Trả lời xong Cố Đình mới biết mình lỡ miệng, hắn lập tức dùng tay bụm miệng lại.
Dễ thương thật nha!
Vi Nhã không kiềm chế được mà vươn tay lên đầu hắn.
Cố Đình hơi khó chịu mà đẩy tay cô ra: “Đừng sờ”
Không sờ thì không sờ!
Ở bên kia, An Dĩ Mặc sợ Tiêu Yên bị bỏng tay, liền liên tục bóc khoai cho cô ăn, thời gian này hắn cảm thấy tình cảm của mình với Tiêu Yên quá bằng phẳng, liền trở nên có chút nhạt nhẽo. An Dĩ Mặc thỉnh thoảng lại liếc sang bên Vi Nhã, thấy Vi Nhã ăn ngon lành, hắn cảm thấy đã mở ra một chân trời mới. Nhưng khi cô tiến tới chỗ tên Cố Đình kia cười cười nói nói, An Dĩ Mặc cảm thấy tim mình như bị ai đó hung hăng đập một nhát vậy.
Trời tạnh, thầy cô liền cử tới 2 xe để đưa học sinh về khu nghỉ dưỡng.
- ----------------------------------------------------------