An Dĩ Mặc liếc hắn: “Sao cậu lại quen với Vi Nhã?”
Chẳng phải cô rất khinh thường kẻ nghèo khó sao?
Cố Đình lẩm bẩm: “Vi Nhã…” Sao hắn lại thấy cái tên này rất quen tai, gọi cũng rất thuận miệng nữa.
“Cậu ấy nhờ tôi mua cơm” Cố Đình liền giơ hộp cơm lên trước mặt An Dĩ Mặc. Hắn liền bịt mũi: “Cái gì đây?”
Cố Đình liền đáp: “Cơm hộp”
Từ Vi Nhã, cô ta bị đụng vào đầu, không những mất trí nhớ mà tới trí thông minh cũng suy giảm. Cơm này mà cũng ăn được sao?
“Cậu ta sẽ không ăn loại cơm hộp nát này đâu”
Cố Đình có hơi do dự, đáy lòng hắn có chút ủy khuất, liền cầm hộp cơm về lớp.
Vi Nhã ngồi chuyên tâm nghe thầy cô giảng bài.
Quái lạ! Cái tên Cố Đình kia đi mua cơm ở tận châu Phi hay sao mà vẫn chưa về. Vi Nhã đi tìm Cố Đình, nhưng hắn luôn lẩn tránh cô. Vi Nhã đành cố thủ ở ngoài cửa lớp số 3. Cố Đình vừa học xong đang chuẩn bị về thì bị kéo lại. Vi Nhã bá đạo ép hắn vào tường: “Sau cậu lại trốn tôi?”
Bộ dạng hắn có chút ủy khuất, lại kháng cự: “Nếu cậu nhàm chán tìm một thứ đồ chơi tiêu khiển, thì đừng tìm tôi”
Lại giở cái tính này ra.
“Cậu nghĩ tôi hao tâm tổn sức với một món đồ chơi như vậy sao?” Đồ chơi không nghe lời, thì vứt đi, mua một món khác là được.
Ánh mắt hắn thoáng lên vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức bị thay thế bằng sự bi phẫn: “Thế hộp cơm…”
Vi Nhã nghe tới hộp cơm liền tức giận. Cả ngày hôm đó bổn công chúa đã phải nhịn đói cả một ngày. Cô đập tay “ba” một tiếng lên tường, tức giận phừng phừng: “Cố Đình, cậu biết hôm đó tôi chờ hộp cơm của cậu đến đói meo cả bụng rồi không? Cuối cùng cậu cuỗm tiền của tôi đi đâu hả?”
Hắn liền cãi chày cãi cối: “Vậy thì lúc đó cậu nên tự mua” Cơm của hắn, người như cô sẽ ăn được sao. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt của An Dĩ Mặc khi ngửi thấy mùi trong hộp cơm chứ đừng nói là ăn.
Lúc này xung quanh có vô số cặp mắt nhìn về phía họ. Bây giờ nhìn lại có chút không tự nhiên, Cố Đình liền đẩy cô ra rồi chạy mất dạng.
- --------------------------------------
Thầy giáo liền thông báo có một buổi tham quan ngoại khóa ở tỉnh A, thời gian 2 ngày 1 đêm. Học sinh trở về thông báo với phụ huynh đăng ký cho con.
Vi Nhã liền được phát 1 tờ giấy ghi lịch trình cụ thể, nội quy, nhìn tới số tiền kia liền nghĩ tới lớp số 3. Hết giờ cô chân trước vừa ra khỏi lớp. chân sau đã chạy tới lớp số 3 nghe ngóng. Quả nhiên số tiền tham quan vượt khỏi mức họ có thể bỏ ra.
Cố Đình chắc cũng không đi rồi.
Phải nghĩ cách để Cố Đình đi mới được.
Nhưng mà cô và Cố Đình đang chiến tranh lạnh.
Vi Nhã suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp.
Ngày hôm sau, cả trường nghe được tin đại tiểu thư nhà họ Từ mở hầu bao mời tất cả các bạn lớp số 3 đi tham quan. Hiệu trưởng cũng đã đồng ý.
Từ hôm đó Vi Nhã trở thành quý nhân của lớp số 3.
An Dĩ Mặc biết tin thì vừa tức giận vừa khó hiểu. Hắn vốn dĩ định bao thầu chuyến đi tham quan của Tiêu Yên, bây giờ vì Vi Nhã nửa đường chắn ngang nên không làm được.
Vi Nhã chắc mẩm mọi chuyện đã xong xuôi. Ai ngờ Cố Đình lại tạt cho cô một gáo nước lạnh. Hắn nói rằng phải đi làm thêm. Vậy là hôm sau Cố Đình được thông báo cửa hàng nghỉ, không cần đến làm thêm.
Bất kỳ lí do nào hắn đưa ra, Vi Nhã cũng sẽ thay hắn sắp xếp ổn thỏa. Cuối cùng hắn cũng chịu tham gia chuyến dã ngoại này.
- -------------------------------------
Đến buổi tham quan, các lớp được xếp ngồi riêng, Vi Nhã ngồi với Minh Ngọc. Điểm dừng chân là ở một thị trấn nhỏ ở nông thôn. Những học sinh giàu có liền than trời than đất, còn những học sinh nghèo thì thích thú vô cùng.
Thầy giáo hướng dẫn liền phân nam nữ tách biệt, Vi Nhã được sắp xếp cùng phòng với Tiêu Yên và Minh Ngọc. Còn Cố Đình thì ở chung phòng với An Dĩ Mặc và một người khác.
Đều là sắp đặt cả.
Buổi sáng, mọi người được dẫn ra đồng thăm ruộng lúa. Đồng lùa trĩu vàng trải dài tới tận chân trời, mùi lúa ngát thơm cả cánh đồng khiến bao nhiêu mệt mỏi phiền muộn đều tan biến hết. Công việc của bọn họ hôm nay là giúp đỡ bác nông dân gặt lúa, đập lúa.
Vi Nhã lấy ra cái quạt quạt phần phật. Minh Ngọc cũng dùng tay phe phẩy, tai kia chống nạnh hờn dỗi: “Không biết cái tên rỗi hơi nào nghĩ ra cái trò cho học sinh đi gặt lúa” Các cô từ nhỏ sống trong nhung lụa, quần áo cũng có người thay cho, bây giờ phải đi gặt lúa? Lừa quỷ à?
Ban đầu khi thấy chiếc ô tô 45 chỗ, Minh Ngọc đã rất sốc. Khi nhìn thấy đồng lúa chín bao la, cô tự trấn an mình đây là đường tới sân bay. Nơi Minh Ngọc tiểu thư muốn tới là Paris hoa lệ, là dòng sông Venice thơ mộng, được ngồi thuyền, được mua sắm, được vui chơi thỏa thích, chứ không phải đi lao động ngoài đồng.
Nhưng hiển nhiên bạn thân cô, Vi Nhã vẫn rất bình tĩnh.
Cậu không thấy phiền phức sao?
Tiêu Yên nhẹ nhàng giải thích: “Ban đầu thầy cô đã nói đây là chuyến dã ngoại để rèn luyện mà. Đừng nên than vãn”
Minh Ngọc nghe Tiêu Yên nói vậy liền không vui: “Cô thích thì cô đi mà gặt, tôi không làm!” Nói xong kéo tay Vi Nhã rời khỏi. Nhưng Vi Nhã lại kéo tay cô lại, cười nhẹ: “Mình cũng chưa từng gặt lúa bao giờ”
Xong rồi xong rồi! Vi Nhã chẳng lẽ định…
Quả nhiên bây giờ Minh Ngọc đang cắm mặt xuống đất, mông chổng lên trời mà gặt lúa.
Bạn thân cái beep!
Ở bên kia các bạn nam đang đập lúa. An Dĩ Mặc đã đập được 2 bó lúa rồi, Cố Đình mới được một bó.
Thật quá yếu ớt.
Vi Nhã may có rèn luyện qua nên không cảm thấy quá mệt nhọc. Tiêu Yên vẫn ổn, chỉ có Minh Ngọc đang bị bỏ xa một quãng đường.
Nhìn Tiêu Yên đi, cho nên cậu không được hào quang nữ chính soi sáng đấy!
“Á!” Minh Ngọc hét lên.
Hóa ra nàng ta bị liềm cắt vào tay chảy máu.
Vi Nhã liền để liềm xuống, dìu Minh Ngọc ngồi xuống gốc cây rồi gọi thầy giáo. Còn cô thì quay lại cắt nốt chỗ lúa còn lại của Minh Ngọc.
Hết một buổi sáng, công việc của mọi người liền hoàn thành. Thầy giáo liền gọi mọi người tới ăn cơm. Bữa cơm rất bình dân, không hề hào nhoáng như những bữa ăn ở nhà ăn trường, nhưng vì đã lao động cả một buổi sáng nên mọi người đều rất đói bụng, không hề chú ý.
Để tiện quan sát, Vi Nhã liền cố ý ngồi gần Cố Đình. Thói quen ăn uống của hắn cô nắm rõ như lòng bàn tay, tới nỗi cô còn nghi ngờ đây không phải một phần linh hồn của hắn, mà là con người hoàn chỉnh của hắn.
Qua những thử thách như vậy, Vi Nhã dần tìm ra được những góc khuất sâu bên trong của hắn, từng chút, từng chút một, giống như cô, luôn đeo một lớp mặt nạ ôn nhu bên ngoài. Nghĩ tới đây, cô bắt đầu cảm thấy sợ. Cô sợ rằng mình sẽ không thể chấp nhận một người như vậy.