Vi Nhã tiến đến hành lễ: “Tham kiến phụ hoàng”
“Đứng lên đi! Nghe nói con bị rơi xuống nước?”
“Tạ phụ hoàng quan tâm, con không sao”
“Hôm nay con đến có việc gì không?” Hoàng đế vẫn xem tấu chương, không hề ngẩng đầu lên.
“Con muốn xin phụ hoàng thu hồi lại thánh chỉ ban hôn”
Lúc này Hoàng đế mới rời mắt khỏi đống tấu chương, nhìn cô.
“Quân vô hí ngôn, trẫm làm vua một nước, thánh chỉ ban ra không thể thu hồi”
“Phụ hoàng cũng là con người, cũng có lúc sai sót”
“Con nói trẫm sai?” Hoàng để nhếch miệng, đứa con này của ông ta hôm nay dám nói như vậy sao? Ông ta thật muốn xem xem, cô sẽ nói gì.
“Phụ hoàng, ban hôn không phải là con đường duy nhất. Con biết Tần gia có vị thế vô cùng vững chắc trên triều. Phụ hoàng dè chừng cũng phải. Nhưng Tần gia đời đời xả thân vì nước. Nếu phụ hoàng cưỡng ép Tần tướng quân, không những không thể thu hắn về tay, mà còn dấy lên sự dị nghị trong dân chúng”
“Con biết hậu cung không được can chính chứ?” Hoàng đế híp mắt nói.
“Con biết, nhưng đây là vấn đề liên quan đến hạnh phúc cả đời của con, con không thể không lên tiếng”
“Xem ra con thông minh hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài đấy! Nếu con là hoàng tử, có lẽ trẫm sẽ cất nhắc con vào triều”
“Tạ phụ hoàng khen ngợi”
“Từ thời triều ta khai quốc đến nay, các hoàng tử và công chúa đều phải có trách nhiệm với quốc gia, đó là cái giá họ phải trả khi sinh ra trong hoàng thất. Và cái giá của con phải trả đó là liên hôn với Tần tướng quân để thu được gia tộc hắn về tay.”
“Phụ hoàng, thu phục người khác có rất nhiều cách nhưng con sẽ không chọn cách này. Phụ hoàng vốn biết Tần tướng quân không hề thích con, sao phải cưỡng cầu chứ?”
Hoàng đế vốn dĩ vô tình, một hoàng đế muốn củng cố vương triều cần phải hy sinh một vài thứ, cô hiểu điều đó, nhưng không có nghĩa là cô chấp nhận.
Hoàng đế ngả lưng vào ngai rồng nhìn xuống: “Con biết Khương quốc không?”
Vi Nhã gật đầu: “Con biết!”
Khương quốc từng là một nước chư hầu dưới trướng Nam quốc. Tuy nhiên, mấy năm gần đây, Khương quốc trở nên cường thịnh hơn trước rất nhiều, lại còn thoát khỏi sự bảo hộ của Nam quốc. Để giữ Khương quốc, Nam quốc đến nay đã phái 3 công chúa sang liên hôn, nhưng chưa kịp đến Khương quốc đã bị giết chết, cái này không khác gì giáng một cú vào mặt của Nam quốc. Hoàng đế hiện tại biết liên hôn không phải là kế lâu dài, định trực tiếp dùng vũ lực thu Khương quốc về tay.
"Vậy nên, phụ hoàng muốn mượn lực của Tần gia để trấn áp họ?"
"Không sai! Trẫm đã sai Tần tướng quân đánh Khương quốc để tránh đêm dài lắm mộng. Nhưng hắn nhất mực không chịu. Nếu con có thể khiến hắn đồng ý đánh Khương quốc, ta sẽ thu hồi ý chỉ này”
“Chẳng phải phụ hoàng đã nói hậu cung không được can chính sao?”
“Cho nên con nên dành thời gian vắt óc mà suy nghĩ đi”
Chết tiệt! Tên hoàng đế này muốn cô bỏ cuộc đây mà.
Nhưng cô là ai chứ?
“Trước hết con cần một điều kiện”
“Con ngày càng gan đấy, còn dám đặt điều kiện với trẫm?”
“Cũng không có gì, con chỉ muốn được rời cung”
Hoàng đế bật cười: “Vậy là con đồng ý với điều kiện của trẫm đưa ra?”
“Con không nói vậy”
“Vậy trẫm cũng không có lý do gì để đồng ý điều kiện của con!”
“Nếu phụ hoàng không đồng ý thì con trốn ra là được.”
“Con uy hiếp trẫm?”
“Nhi thần không dám”
“Được, trẫm sẽ cho người trùng tu lại phủ công chúa. Tháng sau con có thể chuyển tới. Nếu con có thể thuyết phục Tần tướng quân đánh Khương quốc, trẫm sẽ thu hồi lại ý chỉ ban hôn”
“Tạ phụ hoàng”
Vi Nhã thở phào, đúng là gần vua như gần cọp.
[Ký chủ, cô có kế sách gì chưa?]
Chưa có!
Hệ thống: [...]
- -----------------------------------------------------------------------------------------
Trong 1 tháng này, Vi Nhã ở trong Hòa Thạc cung đọc sách viết chữ, thi thoảng lại luyện thân thủ.
Các cung nữ thái giám trong cung đều tròn mắt!
Công chúa học võ từ bao giờ vậy?
Mà võ này công chúa học ở đâu mà kỳ lạ thế?
- ---------------------------------------------------------------------------------------
Cuối cùng Vi Nhã cũng đã dọn tới phủ công chúa.
Phủ công chúa nằm ngay đối diện Tần phủ, nơi ở của nam chủ, Tần Kiệt - Tần tướng quân.
Lão hoàng đế vẫn không từ bỏ ý định đây mà!
Nhưng cuối cùng cũng được rời khỏi nơi chán ngắt đó rồi.
Hoàng cung đẹp thì đẹp thật nhưng ngắm đi ngắm lại cũng chán.
Ở trong hoàng cung, Vi Nhã đã liên tiếp đi rất nhiều nơi để tìm kiếm tung tích người yêu cô, nhưng hệ thống không hề cảm nhận được.
Vi Nhã dẫn theo Phỉ Thúy đi ra ngoài.
Cô muốn xem chợ cổ đại như thế nào.
Bên đường có rất nhiều hàng quán, người đi lại tấp nập, thực sự rất đông vui.
Vi Nhã đi hết chỗ nọ đến chỗ kia, mua hết cái nọ đến cái kia. Phỉ Thúy chạy theo trả tiền muốn khóc luôn.
Vi Nhã đi đến quầy trang sức, vừa ý một đôi bông tai, Phỉ Thúy đang định móc tiền ra trả thì túi tiền bị giật mất. Phỉ Thúy hét lên: “Cướp”