Vi Nhã đang xem bông tai thì nghe thấy tiếng la thất thanh của Phỉ Thúy, cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn thì thấy tên cướp đang nhanh chóng bỏ chạy. Cô xách váy đuổi theo sau. Vừa chạy vừa hô: “Cướp, mọi người chặn hắn lại”
Nhưng tên cướp chạy rất nhanh. Hắn ta luồn lách qua những con ngõ nhỏ. Vi Nhã liền lấy ra cái quạt, phi thẳng tới chỗ tên cướp.
Bỗng nhiên cô thấy cây quạt của mình bị chặn lại. Người chặn cây quạt của cô là một thanh niên mặc một bộ đồ trắng kiểu thiếp hiệp trượng nghĩa trong phim cổ trang.
[Chồng cô đó!]
Bảo bối nhà ta?
Xuất hiện cũng hoành tráng đó!
Nhưng hắn lại giúp người khác chống lại cô!
“Cô nương, vừa rồi rất nguy hiểm, giữa đường giữa chợ không nên làm như vậy” Vị công tử áo trắng nói.
“Hắn cướp tiền của ta, chẳng nhẽ ta không thể đòi lại sao?” Cô trừng mắt.
Hay lắm! Còn dám nói đỡ nữa!
Vị công tử nhìn sang tên cướp đang thở hổn hển.
“Ngươi cướp túi tiền của cô nương đây?”
Tên cướp nói nhỏ bên tai hắn.
“Là lỗi của chúng ta, mong cô nương thứ lỗi. Nhưng không biết túi tiền này của cô nương ở đâu mà có?” Vị công tử đưa túi tiền ra
Vi Nhã nhanh chóng giật lại túi tiền mò mò một lúc.
May quá, tiền chưa mất.
Quà cho hàng xóm còn chưa mua nữa.
“Cái này là mẹ để lại cho ta” Vi Nhã nói.
Thực ra là mẹ của nguyên chủ để lại cho nguyên chủ. Mẹ nguyên chủ đã mất từ lâu đã tặng nguyên chủ cái túi tiền này.
“Mẹ của cô nương là...” Vị công tử gặng hỏi
Vi Nhã nhớ lại, mẹ của nguyên chủ là một một vị công chúa Khương quốc, sau một vài lần gặp gỡ lão hoàng đế (khi ấy còn là hoàng tử) thì bắt đầu cảm mến nhau, vị công chúa đó sang Nam quốc hòa thân, sau 2 năm thì sinh ra nguyên chủ.
“Sao công tử lại muốn hỏi về mẹ ta?” Vi Nhã hoài nghi
“À! Tiện thì hỏi thôi! Cô nương không muốn nói thì thôi vậy!”
Rồi hắn chắp tay lại: “Xin cô nương thứ lỗi, chúng ta từ xa tới đây, có gì mạo phạm mong cô nương bỏ qua”
“Xin hỏi cao danh quý tánh của công tử?” Vi Nhã nhanh chóng chớp thời cơ, phải biết được hắn là ai thì mới có cơ hội bồi dưỡng tình cảm.
“Khụ... cái này...”
“Sao vậy, không tiện hả?”
Tên cướp nhanh nhảu:
“Vậy xin hỏi cao danh quý tánh của cô nương?”
“Khụ... cái này...”
Nhỡ hắn biết cô là công chúa rồi chạy mất thì làm thế nào?
“Cô nương không trả lời được sao?”
“Tiểu thư, người đi nhanh quá, chờ nô tì với” Cuối cùng Phỉ Thúy cũng đến nơi.
“Tiểu thư, đây là?” Phỉ Thúy hỏi
“À vị công tử đây ta vừa mới quen trên đường”
Phỉ Thúy cũng không hỏi nhiều.
“Tiểu thư, sắp trưa rồi, cũng nên về thôi”
Thôi chết! Muộn rồi, còn phải mua quà cho hàng xóm.
“Dù sao cũng sắp đến buổi trưa, hay để ta mời cô nương một bữa cơm nhé, coi như để tạ lỗi cho thuộc hạ của ta” Vị công tử mở lời
“Cũng được đó. Phỉ Thúy, cơm ở đâu đắt nhất?” Vi Nhã hỏi.
“Ở Tiên Thực Lâu” Phỉ Thúy đáp
“Đến Tiên Thực Lâu”
Vị công tử nhìn theo. Cô nương này là đang trả thù đây mà.
Vi Nhã vào Tiên Thực Lâu, cô gọi toàn các món: cá sốt me, cá nướng, canh cá cay... toàn bộ các món về cá.
Vị công tử hắng giọng một cái.
“Sao vậy?” Vi Nhã đang gọi món thì nghe thấy, quay đầu qua hỏi.
“Ta không ăn cá”
“Ồ, vậy sao?”
Cô quay qua tiểu nhị: “Vậy cho một đĩa cá sốt me thôi”
Rồi cô đổi sang món khác.
“Không biết công tử trong nhà đã có thê thiếp gì chưa?”
Thời cổ đại thường kết hôn sớm, Vi Nhã không thể không phòng.
[Cô phòng kiểu gì, nếu hắn có thê thiếp rồi thì cô định làm gì?] Hệ thống không nhịn được hỏi một câu.
Nếu vậy ta sẽ giết hết thê thiếp của hắn rồi nhốt hắn vào phòng tối.
Hệ thống nghe suy nghĩ của cô mà nổi cả da gà, dù nó không có da.
Ba người đang ăn nghe Vi Nhã hỏi vậy liền sặc một cái.
Cô nương đây đúng là thẳng thắn.