Mẹ nó! Lạnh quá!
Ta sắp chết cóng rồi!
Đây là đâu?
“Công chúa, người không sao chứ?”
Công chúa?
Hệ thống! Được đó!
Thân phận lần này Vi Nhã rất ưng ý.
Cô liếc mắt nhìn. Xung quanh cô có rất nhiều người.
“Có chuyện gì vậy?” Một người phụ nữ trung niên, nhìn thoáng cái đã biết là giới thượng lưu.
“Tham kiến Hoàng hậu” Mọi người nhanh chóng hành lễ
“Đứng lên cả đi!” Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền
“Hòa An, con có sao không?”
“Con không sao, chỉ hơi lạnh một chút thôi, con cần về nghỉ ngơi một lúc” Vi Nhã uyển chuyển đáp.
Bây giờ cô cần đi khỏi nơi này ngay lập tức.
Thật không hiểu nổi chuyện gì xảy ra.
“Được rồi, con về nghỉ ngơi đi” Hoàng hậu nói với Vi Nhã xong quay sang Phỉ Thúy “Đưa công chúa về rồi gọi ngự y tới khám cho công chúa!”
“Nô tì tuân mệnh”
Phỉ Thúy cùng cung nhân một đường đỡ cô về Hòa Thạc cung, giúp cô thay đồ rồi đi mất
Vi Nhã nằm trên giường nghỉ ngơi.
Hệ thống! Cốt truyện đâu?
Hệ thống lập tức truyền cốt truyện vào đầu cô.
Đây là thế giới cổ đại, nam chủ sinh ra trong một gia đình danh giá, tổ tiên hắn là khai quốc công thần, cha ông hắn đều là trung thần triều đình, vô cùng có uy tín, bản thân hắn mới biết đọc đã tiếp xúc với binh thư, 7 tuổi vào quân doanh, 13 tuổi lên chiến trường gì gì đó, đánh đâu thắng đó, uy danh lẫy lừng, là người đàn ông trong mộng của các tiểu thư kinh thành. Nữ chủ cũng là một tiểu thư khuê các, tinh thông cầm kỳ thi họa, là tài nữ nổi danh kinh thành. Hai người đôi ba lần gặp gỡ đã cảm mến nhau. Nam nữ chủ đã sớm tự ước định chung thân, chỉ chờ nam chủ về bàn với gia đình, đưa lễ hỏi cưới.
Chỉ tiếc rằng uy danh của gia tộc nam chủ quá lớn mạnh, khiến hoàng đế dè chừng. Ông biết gia tộc nam chủ là khai quốc công thần, cũng như trung thần nhiều đời, thay vì diệt trừ, ông càng muốn thu họ về dưới tay. Vậy là ông ta ban hôn công chúa cho nam chủ. Tuy nhiên, nam chủ đã định ước với nữ chủ, sao có thể cưới thêm người khác. Vậy là nam chủ mạnh mẽ chống lại thánh chỉ. Hoàng đế rất tức giận, cắt một năm bổng lộc của hắn.
Nam chủ sau khi bị Hoàng đế phạt cắt bổng lộc, liền vào cung xin hoàng đế thu hồi thánh chỉ, gia tộc hắn luôn luôn trung thành. Hoàng đế muốn hắn đi thu phục Khương quốc, lúc đầu hắn không đồng ý. Nhưng cuối cùng vì thể hiện lòng trung thành, cùng với sự uy hiếp của hoàng đế mà hắn lại xách kiếm ra trận mạc. Trận đánh diễn ra nhiều tháng trời, giết địch 100 thì ta tổn hại 80. Nhưng cuối cùng nhờ vòng hào quang của tác giả, nam chủ cũng chiến thắng. Hoàng đế giữ lời hứa, không đả động đến chuyện cưới xin của hắn nữa.
Nam nữ chủ từ đó sống hạnh phúc bên nhau.
Nguyên chủ tên là Hoàng Vi Nhã, hiệu là Hòa An, là công chúa Nam quốc. Một lần nhìn thấy nam chủ thì tỏ lòng ái mộ. Nào ngờ, hoàng đế lại có ý muốn cô cưới nam chủ, nguyên chủ vô cùng vui mừng. Nhưng không ngờ nam chủ lại kháng chỉ. Nguyên chủ cũng không cam lòng, sau khi tìm hiểu thì biết được nam chủ đã có người trong lòng, liền kiếm cớ hãm hại nữ chủ. Nhưng nữ chủ cũng không phải dạng vừa, có thể tùy cơ ứng biến, nhiều lúc còn khiến nguyên chủ mất mặt trước người khác.
Sự bắt nạt của nguyên chủ đối với nữ chủ ngày càng quá đáng hơn. Đỉnh điểm là nhân ngày hoa mai nở rộ, Hoàng hậu đã mời tất cả nữ quyến đến tham dự, nguyên chủ cho người hạ xuân dược vào ly rượu của nữ chủ, nhằm hủy hoại trong sạch của nữ chủ. Nhưng không ngờ lại gậy ông đập lưng ông, nguyên chủ bị trúng thuốc, thần trí không tỉnh táo, cuối cùng bị mọi người bắt gặp đang mây mưa cùng đàn ông.
Nguyên chủ uất nghẹn treo cổ tự vẫn.
Nguyện vọng của nguyên chủ: tránh xa nam nữ chủ, trở thành công chúa được vạn dân kính nể.
Lý tưởng thật cao xa.
Ta còn tưởng nguyên chủ muốn trả thù nam nữ chủ nữa cơ!
[Dù sao cũng là do nguyên chủ, nếu không phải cô ta bỏ thuốc thì làm gì có chuyện này chứ!]
Vậy vừa rồi...
Vi Nhã lướt lại trí nhớ của nguyên chủ.
Vừa rồi là đoạn Hoàng hậu mời nữ quyến vào cung để thưởng thức hoa cúc, nguyên chủ hẹn nữ chủ một mình tới hồ, rồi cố tình trượt chân ngã xuống nước để đổ tội cho nữ chủ.
Kịch bản ngàn năm như một.
Nếu không phải ta xuyên vào thì chắc chắn câu thoại tiếp theo sẽ là nguyên chủ chỉ tay vào nữ chủ và nói “Ngươi dám đẩy ta xuống hồ” rồi nữ chủ lắc đầu xua tay “Không phải ta!” rồi nhỉ!
Ta biết quá mà!
Ngự y nhanh chóng đến khám cho Vi Nhã, cùng lúc, Phỉ Thúy cũng mang vào cho cô một bát nước gừng.
Ngự y khám xong: “Công chúa có dấu hiệu bị nhiễm lạnh, cần phải cẩn thận, thần sẽ kê một đơn thuốc, người uống trong 7 ngày, mỗi ngày 1 thang để đề phòng”
Vậy là thời điểm này là sau khi nam chủ kháng lại ý chỉ của hoàng đế.
Chỉ cần cô không bắt nạt nữ chủ là được.
Vi Nhã dưỡng bệnh hết một tuần, ăn no ngủ kĩ. Cuối cùng cũng ra khỏi Hòa Thạc cung.
Dù sao cũng tới cổ đại, phải đi một vòng cho biết.
Cô tới Uyển Lạc cung.
“Tham kiến mẫu hậu” Vi Nhã hành lễ
“Hòa An tới à? Qua đây” Hoàng hậu đang đọc sách, thấy cô tới thì nhanh chóng gấp sách lại
Hoàng hậu vốn xuất thân tiểu thư nhà Thượng thư bộ Lễ, tính tình dịu dàng ôn hòa, nhưng luôn lo nghĩ cho hoàng thất, rất thích hợp để quản lý hậu cung.
Vi Nhã nhanh chóng qua ngồi với Hoàng hậu.
“Con đó, sao hôm đó lại ngã xuống nước vậy? Có phải là tiểu thư nhà Vương thượng thư đẩy con xuống không?”
“À, tại con bất cẩn thôi” Vi Nhã ngượng ngùng cúi đầu
“Suýt chút nữa là ta trị tội Vương tiểu thư đó rồi!”
Vậy là trước đó Hoàng hậu định trị tội nữ chủ!
Có lẽ nữ chủ nhờ vào tài tùy cơ ứng biến tránh được một kiếp.
Vi Nhã ngồi trò chuyện với Hoàng hậu nửa ngày mới rời khỏi.
Cô nhanh chóng tới Thái Hòa điện để gặp người cha uy quyền của cô.
Thái Hòa điện so với các cung trong hậu cung, to lớn hơn rất nhiều.
Hoàng đế đang ngồi phê tấu chương, thỉnh thoảng nhăn mày một cái, uy áp tỏa ra vô cùng đáng sợ.