Doãn Phúc Như thấy có chỗ dựa tới liền nghênh mặt tự đắc. Dám đụng tới cô thì bọn khốn này chết chắc rồi.
Tuy cô là con riêng của Doãn Hùng nhưng đụng vào cô không khác nào đánh thẳng vào mặt ông ta. Vậy nên bọn họ bị dạy dỗ cũng đáng.
Không ngoài dự đoán, vừa ra khỏi cục cánh sát một cái là Doãn Phúc Như bị Doãn Hùng kéo đi dạy dỗ một trận nhưng đối với một đứa con đang nổi loạn thì không thua gì nước đổ đầu vịt.
Thẩm Miên đứng từ đằng xa nghe Doãn Phúc Như bị mắng một trận cũng không cảm thấy có gì sai.
Doãn Hùng lúc trẻ theo sự sắp xếp của gia đình cưới tiểu thư của tập đoàn xây dựng Han Group. Hai người đó liên hôn tất nhiên sẽ không có tình cảm nhưng xui xẻo ở đâu đó Doãn Hùng lại gặp được định mệnh cuộc đời mình là mẹ của Doãn Phúc Như. Hai người cứ thể qua qua lại lại rồi sinh ra Doãn Phúc Như. Doãn Hùng năm đó còn quậy lên muốn ly hôn với người vợ hiện tại, bên nhà gái lúc đó cũng đang có thai tất nhiên không đồng ý còn tìm đến nhà mẹ Doãn Phúc Như quậy. Mẹ Doãn Phúc Như không chịu được áp lực từ phía dư luận nên đã treo cổ tự sát.
Từ đó Doãn Phúc Như được đón về nhà họ Doãn nuôi dưỡng.
Sống trong môi trường đó tính tình của cô tất nhiên không tốt còn cùng mẹ kế ngày ngày ầm ĩ, Doãn Hùng không chịu được nữa trực tiếp tống cô ra ở riêng một mình. Vậy nên mới tạo ra Doãn Phúc Như hiện tại vừa nổi loạn vừa ngỗ ngược.
Cô thấy Doãn Phúc Như đi lại phía mình với bộ dạng hí hửng trên tay còn phe phẩy tấm séc liền cười hỏi.
"Phí tổn thất tinh thần đấy à?"
Mỗi lần Doãn Hùng mắng Doãn Phúc Như xong sẽ cho cô ấy tiền. Thế nên Doãn Phúc Như tính tình mới vô pháp vô thiên như thế.
Theo cốt truyện Doãn Hùng biết rõ Doãn Phúc Như mới là đứa con duy nhất của mình, còn đứa con hiện tại do vợ ông ta sinh ra vốn không phải. Năm đó ông ta định ly hôn với vợ thì làm gì đụng vào bà ta mà khiến bà ta có thai cho được. Đó cũng chỉ là kết quả của việc ông ăn chả bà ăn nem mà thôi.
Sau này khi mẹ Doãn Phúc Như mất Doãn Hùng cũng không đề cập đến chuyện ly hôn nữa nhưng Doãn gia bề ngoài đầm ấm bên trong luôn nổi sóng ngầm.
"Đi, tôi bao chị đi ăn." Doãn Phúc Như phẩy phẩy tấm séc mười vạn trước mặt cô bộ dạng đắc ý vô cùng. Muốn mắng thì cứ mắng, mắng rồi cho cô tiền là được.
Nói đúng hơn chỉ cần cho cô tiền thì muốn cô kêu bằng ông cố nội cũng được.
"Tôi muốn ăn mì hải sản." Thẩm Miên không ngại một chút nào. Doãn Phúc Như bao cô ăn thì tại sao cô phải ngại. Cô ấy là của cô mà, tiền cô ấy đang cầm cũng giống như của cô thôi. Có khác gì đâu.
(2°)
Ứng Thừa Tướng: "Vô sỉ, thật vô sỉ, lời này mà cũng nói ra được, ký chủ, cô không thấy có lỗi với lương tâm sao?"
Để một đứa con nít bao mình ăn mà còn viện ra cái lý lẻ như vậy. Coi như nó được mở mang tầm mắt cái độ vô sỉ này rồi.
"Lương tâm là cái gì?" Thẩm Miên vô cùng ngây thơ hỏi lại.
Vợ mình đang muốn bao mình ăn. Có ngu mới từ chối.
Ưng Thừa Tướng tức đến nổi trào máu. Nó muốn kháng nghị. Nó muốn đổi ký chủ khác có nhân phẩm cao hơn.
Doãn Phúc Như lúc trước toàn đi theo ba đứa khốn kia quậy phá nên nói cô rằng chỗ nào ngon cô thật sự không biết. Vậy nên cô chỉ có thể kéo Thẩm Miên đến một quán mì gần trường.
Thẩm Miên đi qua mấy thế giới, vừa trải qua thời kỳ dân quốc xong liền đến cổ đại cô thật sự thèm hương vị của hiện đại. Đặc biệt là trà chanh cộng thêm trân châu cô chỉ mới ngồi xuống đã uống sạch hai ly như quỷ chết khát.
Doãn Phúc Như thấy vậy cũng ngạc nhiên vô cùng. Cô không nghĩ người trước mặt mình lại có bộ dạng này. Lúc ở cục cảnh sát đâu có như vậy. Mà nghĩ đến việc ai cũng sợ cô Doãn Phúc Như liền tò mò hỏi.
"Chị là ai vậy? Tôi thấy ba tôi với cục trưởng Châu sợ chị lắm."
Doãn Hùng lúc nãy mắng cô xong liền cho tiền để cô đưa người này đi ăn, còn dặn cô phải xây dựng tốt quan hệ với người này nữa. Rốt cuộc cô ấy lợi hại đến mức nào chứ.
"Còn là ai nữa. Tất nhiên là người em yêu." Thẩm Miên buông đũa trên tay xuống, cô cầm lấy ly trà chanh thứ ba vừa uống vừa trả lời.
"Chị bị ngứa da rồi đúng không?" Doãn Phúc Như chịu hết nổi trực tiếp xoắn tay áo lên.
"Này này, không được dùng bạo lực đâu đó. Sao em cục súc vậy hả?" Thẩm Miên đưa hai tay ra đầu hàng, khé môi cô luôn nở nụ cười trêu ghẹo.
"Chị còn như vậy nữa tôi sẽ báo cảnh sát, chị quấy rối trẻ vị thành niên."
Thẩm Miên mở to mắt rồi ổ lên một tiếng đầy ngạc nhiên. Nhóc con còn biết nói chuyện pháp luật cơ đấy.
"Nhưng mà tôi đâu có quấy rối. Tôi đang nói sự thật mà." Cô chống tay lên bàn làm ra vẻ rất oan ức.
Cả hai thế giới không phải cô đều là người cô ấy yêu sao. Thế giới này cũng vậy thôi. Cô nói đâu có sai.
"Tôi nói lại, tôi không thích con gái. Tôi là gái thẳng." Doãn Phúc Như hết cách. Cô thật sự không biết người đối diện này nghĩ gì mà cứ nói linh tinh.
Trong khi đó Thẩm Miên vô cùng tự tin đáp với bộ dạng gợn đòn như mọi khi của mình.
"Vậy bây giờ cong dần đi."