Doãn Phúc Như thật không hiểu nổi người này. So với những người lớn cô gặp bọn họ đều có chung bộ dạng chính là nghiêm nghị hoặc xem cô như một đứa trẻ cần được giáo huấn nhưng Lục Tư Ân lại bày ra một bộ mặt khác hoàn toàn. Cô ấy xem cô như người lớn mà bông đùa.
"Chị xem tôi là cái thanh kẽm hay sao?"
Nhu cầu tình dục của cô xưa nay rất rõ ràng, cô chắc chắn mình không có sở thích hay hứng thú với phụ nữ.
"Thế em nhìn xem tôi có đẹp không?" Thẩm Miên chống tay lên càm, cô nhìn Doãn Phúc Như mới ánh mắt mê hoặc.
Doãn Phúc Như mím môi. Sau một lúc cũng phải thừa nhận.
"Đẹp."
Phải nói là rất đẹp ấy chứ. Cái kiểu phụ nữ trưởng thành nó thu hút người khác chê lắm.
"Thể tôi có quyến rũ không?" Thẩm Miên lại hỏi thêm một câu.
Doãn Phúc Như khẽ quan sát người đối diện rồi lại tự nhìn lại mình. Sau đó chỉ thấy cô thở dài một tiếng rồi thừa nhận.
"Có."
Thẩm Miên mỉm cười. Cô bún tay một cái điệu bộ hết sức vui vẻ giống như mình đã đạt được mục đích.
"Vậy thì em cong rồi."
Doãn Phúc Như nghe xong liền đứng bật dậy đạp hai tay lên mặt bàn thật mạnh. Cô trừng mắt với người đối diện.
"Tôi không có. Chị đừng nói bậy."
Sau đó cô liền hậm hực cầm lấy balo đi ra khỏi quán không thèm đếm xỉa đến Lục Tư Ân nữa.
Lục Tư Ân quá vô sỉ rồi. Còn dám trêu chọc cô. Xém chút nữa cô đã tin mình bị cong rồi đó.
Thẩm Miên lắc lắc đầu. Cô nhìn bộ dạng hậm hực của Doãn Phúc Như chỉ cảm thấy buồn cười. Đúng là cô gái nhỏ đáng yêu. Mới trêu một chút đã bỏ chạy.
Ưng Thừa Tướng khoanh tay ở bên cạnh bộ dạng không phục.
Ký chủ của nó nay còn giở trò vô sỉ đó. Nó đoán chắc bây giờ Doãn Phúc Như chắc đang hoài nghi giới tinh của mình dữ lắm.
Đúng là cọng cỏ non tội nghiệp sắp bị trâu già sơ tái mà không biết.
Doãn Phúc Như tất nhiên sẽ không đến trường, cô cũng không thể tìm tụi bạn cũ kia chơi đùa nữa. Đi dạo một hồi trên phố cô cũng chỉ có thể về nhà.
Căn nhà to lớn nằm ở trung tâm thành phố này cũng chỉ có một mình cô ở, nó lạnh lẽo đến mức khiến cô không muốn trở về.
Doãn Phúc Như vừa về tới đã bay lên sofa nằm dài trên đó.
Không có bạn bè chơi cùng, không có người tâm sự, không có ai quan tâm cũng chính là cô của lúc này. Doãn Phúc Như mím môi. Cô đột nhiên lại muốn khóc.
Nếu mẹ không mất thì có lẽ cô đã có một chỗ dựa vào lúc này rồi.
"Đi học thì không đi, suốt ngày lêu lồng rồi gây chuyện, mày định làm xấu mặt nhà họ Doãn đến lúc nào."
Đột nhiên có giọng nói chanh chua vang lên, Doãn Phúc Như nhíu mày rồi ngồi dậy. Cô nhìn mẹ kế của mình ăn mặc như một quý bà đi vào liền đáp.
"Chuyện đó cũng không liên quan đến một người họ Tô như bà."
Tuy cô là con riêng không được công khai ra bên ngoài của Doãn Hùng nhưng cô vẫn mang họ Doãn nha. Đặc biệt hơn là hộ khẩu Doãn gia có tên cô.
"Mày... Đúng là có cha sinh mà không có mẹ dạy." Bà ta nhìn thấy Doãn Phúc Như là cảm thấy ngứa mắt hận không thể bóp chết cô.
"Mẹ tôi chết rồi thì làm sao dạy được chứ. Bà đúng là bị thần kinh." Doãn Phúc Như đấu khẩu với người mẹ kế này suốt bao nhiêu năm. Cô có cái gì mà sợ bà ta chứ.
"Tao cũng không muốn tranh luận với đứa như mày. Nghe bảo bố mày mới cho mày tiền, có tiền rồi thì dọn ra ngoài đi, đừng ở nhà tao nữa. Căn nhà này tháng sau tao sẽ cho người khác thuê."
Doãn Phúc Như nghe xong chị bật cười. Cô cũng không lấy gì làm lạ. Doãn Hùng làm cho nhà nước lương bỗng cũng không được bao nhiêu. Ông ấy có nhà nhưng cũng chỉ có mỗi một căn ở quê, mấy căn nhà trên này đều là nhà của bà mẹ kế này.
"Được thôi." Cô nhúng vai một cái xem như mọi chuyện bản thân không để trong lòng rồi nhẹ nhàng tiến lại chỗ mẹ kế vừa cười vừa hỏi.
"Bà lại đi phẫu thuật thẩm mỹ à."
Mẹ kế nghe cô hỏi vậy liền nhíu mày tỏ vẻ hoài nghi. Không lẽ việc bà ta liên tục trùng tu nhan sắc lại dễ dàng nhận ra như vậy hay sao.
"Tôi nói này, bà không nghe lời tôi khuyên gì hết vậy... Người như bà phải đến bệnh viện tâm thần chứ bệnh viện thẩm mỹ làm sao trị được bệnh."
"Mày... mày..." Mẹ kế nghe vậy tức đến phát điên mà không thốt nổi ra lời.
Bà ta đấu võ mồm không lại Doãn Phúc Như liền nổi điên đưa tay hất tất cả đồ trên bàn trà xuống.
Doãn Phúc Như thấy vậy cũng chỉ tỏ ra bình thản. Cô đã thấy cảnh này quá nhiều lần rồi.
Nhìn bà ta rời đi hai người làm trong bếp mới chạy ra dọn dẹp những mảnh thủy tinh vỡ trên đất với bộ dạng thấp thỏm.
Doãn Phúc Như nhìn thấy mảnh vỡ ở dưới chân mình liền cúi xuống nhặt lên bỏ vào sọt rác.
"Các chị dọn xong thì về đi."
"Tối nay tôi ở nhà. Cứ báo cáo với ba tôi như vậy là được."
Cô nói xong liền đi thằng lên phòng. Bóng lưng của cô chưa lúc nào lại cô đơn đến như thế.