Ưng Thừa Tướng chắc cũng không ngờ Thẩm Miên lại bình thản như vậy.
Thầm Miên lúc này đang ngồi trong quầy bar từ tốn tiếp nhận cốt truyện mới của thể giới này.
Cốt truyện lần này là thể loại tổng tài bá đạo yêu tôi mà mọi người hay đọc, cái gì mà ngược tâm ngược xác đồ đấy. Nhưng cô không quan tâm, cô chỉ quan tâm nữ chính thế giới lần này là ai. Nữ chính lần này tên Doãn Phúc Như một học sinh cấp ba với tính tình nổi loạn. Cô là con riêng của thẩm phán cấp cao, một đứa con vốn không nên tồn tại trên thế giới này. Nếu theo cốt truyện nam chính của thế giới này chính là sự cứu rỗi duy nhất trong cuộc đời cô ấy.
Chính là thời điểm hiện tại này, Doãn Phúc Như cùng đám bạn hư đốn của mình vào bar chơi xong cô đã bị bọn bạn đó bỏ thuốc và có ý định đổi bại nhưng Lục Bắc Thần đã đến cứu nữ chính như một vị thần. Cũng từ lúc này nữ chính bắt đầu có cảm tình với nam chính.
Thầm Miên đặt ly rượu xuống rồi nở nụ cười hưng phẩn đi về phía phòng vip của bar. Cô phải đi gặp nữ chính của cô rồi.
Đứng trước cửa phòng cô chỉ vui vẻ mở cửa đi vào trong, mấy cánh cửa này Ứng khỉ gió dư sức xử lý được.
Ưng khỉ gió, Ứng vô dụng, Ưng vô tích sự: "..."
Và hiện tại là Ung bé khóa.
Thẩm Miên vừa bước vào đã thấy ba tên thanh viên đang cởi áo một cô gái, còn đặc biệt cầm máy quay muốn quay lại thời khắc huy hoàng này. Cô khẽ nở nụ cười rồi đưa tay lên chào bọn họ.
"Hi."
Ba tên đó bị bất ngờ liền quay lại nhìn cô rồi chửi thề một tiếng.
"Con mẹ nó, này bà chị, sao bà chị lại vào được đây hả?"
Thẩm Miên không thèm quan tâm đến lũ nhóc choi choi đó. Cô quay người lại đóng chặt cửa, còn cẩn thận đến mức lấy cái cây bên cạnh cửa chắn ngang lại không để lũ đó chạy thoát.
"Bây giờ mấy đứa muốn thế nào? Ăn đấm nhé."
Ba tên nhóc kia thấy Thẩm Miên bước vào liền nghiễn răng, bọn họ lần lượt đứng dậy.
Ung Thừa Tướng thấy vậy liền che hai mắt lại.
Mấy tên nhóc này làm gì có thể là đối thủ của Thầm Miên vì vậy bọn họ đã bị đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, không có đường chống trả mà có muốn chạy thoát cũng không thể.
Nhìn ba đứa nhóc nằm thôi thót trên sàn Thẩm Miên mới dừng tay lại. Cô lấy khăn tay trong túi áo từ tốn lau tay rồi mới tiến tới người Doãn Phúc Như. Nhìn cô gái xinh xắn ngủ say trên sofa Thẩm Miên liền bật cười. Sao vi diện nào cũng thảm như thế.
Cô nhẹ nhàng vén tóc Doãn Phúc Như qua một bên, tóc còn nhuộm hai màu cơ đấy. Thẩm Miên nhìn một lúc xác nhận đây đúng là nữ chính của mình rồi mới cẩn thận kéo khóa áo khoác da của cô ấy lên. Một đường cõng Doãn Phúc Như ra khỏi bar.
Nhìn Doãn Phúc Như ngủ say như chết Thẩm Miên thật muốn đè người ra mà làm thịt.
Ứng Thừa Tướng nghe được tiếng lòng của ký chủ mình liền không nhịn được mà chửi một tiếng.
"Cẩm thú."
"Một con khỉ như ngươi thì biết cái gì."
Lúc này Doãn Phúc Như cũng đã tỉnh lại, cô vừa mở mắt đã thấy một khuôn mặt xa lạ nhìn chằm chằm mình liền hét toáng lên.
"Này, chị là ai vậy hả?"
Thầm Miên nhìn chằm chằm vào Doãn Phúc Như rồi nở nụ cười hết sức gợn đòn mà trả lời.
"Là người em yêu."
Ở cốt truyện này Thẩm Miên chính là nữ phụ của phụ, cô và Doãn Phúc Như gặp nhau đúng một lần ở lễ trưởng thành nhà nam chính. Cô không ai khác chính là Lục Tư Ân cô ruột của nam chính.
Lục Tư Ân từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, sau khi về nước liền tự mình mở công ty riêng không hề quan tâm đến chuyện của Lục gia. Việc này khiến cho Lục lão gia đến chết cũng cảm thấy nuối tiếc vì theo như cốt truyện chính miệng Lục lão gia đã thừa nhận rằng người thừa kế Lục gia trong lòng ông chính là Lục Tư Ân.
Khác với thái độ của những người khác, Doãn Phúc Như chỉ bật cười rồi chửi thể một tiếng.
"Khốn kiếp, chị muốn chết sao? Bà đây là gái thẳng, thẳng đó biết không?"
Thẩm Miên nghe xong chỉ vui vẻ vỗ tay hết sức thưởng thức cái điệu bộ chứng minh của Doãn Phúc Như.
"Để rồi xem." Cô nhẹ nhàng đứng lên. Hai tay đút trong túi quần, khuôn mặt cô dì sát lại gần khuôn mặt của Doãn Phúc Như rồi nói tiếp với khuôn cách đầy mờ ám.
"Ai sẽ là người bị vả mặt."
Doãn Phúc Như lúc này chỉ mới là cô bé mười bảy tuổi bị hành động của Thầm Miên làm cho đỏ rần hết cả mặt.
Cô chưa từng nhìn thấy một người phụ nữ nào quyến rũ mà lại xinh đẹp đến như vậy.
"Chị... chị.."
"Xin chào, tôi họ Lục tên Tư Ân. Và tôi hy vọng em sẽ nhớ thật kỹ tên tôi vì tôi là người em yêu mà." Thẩm Miên cầm lấy áo khoác rồi rời đi. Cô cảm thấy nếu mình còn đứng đó Doãn Phúc Như sẽ bóp chết cô mất.
"Chị biến đi. Tôi sẽ không bao giờ yêu chị đâu. Tôi thẳng lắm đấy."
Thầm Miên đưa tay lên xua xua giống như chào tạm biệt Doãn Phúc Như.
Ừ. Cô sẽ nhớ những lời này.