Thầm Miên thấy máu Hoắc Diệm bắn ra tung tóe liền nhíu mày. Cô cởi bỏ áo khoác lên định che lại để tránh A Nhược Lan của cô hoảng sợ nhưng hành động lại bị Vu Cận nghĩ với ý khác. Hẳn cứ tưởng cô đang thương tiếc cho một vị tướng trung liệt nên mới làm vậy.
"Để thần." Hắn trực tiếp cỡi bỏ áo choàng trên giáp của mình đắp cho Hoắc Diêm. Dù sau y bào hoàng đế mặc cũng là long bào, thứ đó không thể đắp lên người khác một cách tùy tiện.
Thẩm Miên mặc kệ hắn. Cô vốn không quan tâm bọn họ nghĩ gì. Long bào đối với cô chỉ là một cái áo không hơn không kém.
Cô đảo mắt qua Vu Cận rồi Tiết Nguyên Trần ra lệnh cho bọn họ.
"Còn lại tự xử lý đi."
Cô chắc chắn bọn hoàng tộc kia một người cũng không thể sống nhưng cô không quan tâm. Cô trực tiếp để A Nhược Lan lên lưng ngựa rồi một đường cùng cô ấy trở về hoàng cung Hạ quốc.
Gác Tinh Lầu mà Vu Cận xây cô phải nói chứ nó thật không ra gì. Cô hiện tại rất muốn chém đầu hắn.
Cô bảo hắn xây Gác Tinh Lầu chứ đâu phải bảo hắn xây ngọn hải đăng giữa hoàng cung.
Ứng Thừa Tướng thấy cô đứng nhìn ngọn hải đăng đầy trầm ngâm liền ha hê.
"Công sức ký chủ cuối cùng cũng có được cái đèn biển."
"Bảo với Vu Cận hắn nên ở lại hoàng cung Hạ quốc luôn đi, về đây thì đứng trách trẫm biến hắn thành thái giám."
Cô không đánh được Ứng Thừa Tướng nên chỉ có thể chút giận sang tổng quản thái giám bên cạnh.
Nhưng sau đó cô lại nghỉ lại. Biến hắn thành thái giám thì ai dọn dẹp tàn cuộc cho cô.
Vậy nên không thể.
Đất nước yên bình quá nên mấy tên quan văn võ bắt đầu nhuốm nháo lo chuyện nổi giống của cô. Thầm Miên rất vui vẻ. Cứ dân đến xấu đẹp gì cô cũng nhận rồi tổng hết sang phủ thừa tướng giúp hắn khai chi tán diệp. Cô còn tốt bụng đến nổi tối nào cũng chọn cho hẳn người để thị tẩm.
Vu Cận hiện tại rất muốn bóp chết hoàng đế là cô nhưng biết sao được. Bây giờ hoàng đế là lớn nhất, hắn không làm gì được ngoài ngoan ngoãn tuần lệnh.
Có một ngày vừa thượng triều xong Vu Cận đã vội lao vào Dưỡng Tâm Điện rồi gầm lên. Nguyên nhân rất đơn giản là cô lại đưa nữ nhân đến phủ của hắn. Năm nay phủ của hắn đã có thêm năm nữ nhân, tổng cộng đã có hơn mười người trong đó có một chính thê là quận chúa Thương Ngọc.
Một năm trước sau khi trở về Thẩm Miên liền hạ chỉ rước Thương Ngọc quận chúa trở về từ Ni Cô Am rồi nhanh chóng ban hôn cho hai người bọn họ. Hắn cứ nghĩ như vậy là xong chuyện ai ngờ cuộc tuyển tú mỗi năm lại đến,
Thầm Miên nhanh chóng tổng hết những nữ nhân đó sang phủ hẳn.
Giờ phủ của hắn ong ong bướm bướm, mỗi ngày đều ồn ào.
"Nghe bảo Thương Ngọc và ba vị di nương của ngươi đều sắp lâm bồn. Nâng suất lắm, tiếp tục phát huy đi."
Thầm Miên nhấp ngụm trà vô cùng hả hê trước sự khống khổ của Vu Cận.
"Người vừa phải thôi. Đừng ỷ mình là hoàng đế thì muốn làm gì thì làm. Ta sắp bị ngươi làm đến hỏng rồi." Vu Cận thật sự không chịu nổi nữa.
"Truyền chỉ của trẫm, đưa quận chúa vào cung." Thẩm Miên mặc kệ. Cô nhẹ nhàng ra lệnh cho tổng quản thái giám.
Thương Ngọc đang có thai, trong phủ thừa tướng cũng có ba vị khác sắp lâm bồn. Cô không tin bọn nữ nhân kia, lòng dạ khó đoán.
Mọi người cứ nghĩ hoàng đế không tuyển tú là do nhất kiến chung tình với biểu muội của mình là A Nhược Lan nhưng bọn họ đợi mãi cũng không thấy hoàng đế lập A Nhược Lan làm hoàng hậu hay phong phi tử. Trong bốn năm A Nhược Lan nhập cung chỉ đơn giãn là quận chúa, đêm đêm ở cùng hoàng đế nhưng bụng không hề có động tĩnh gì. Vậy nên văn võ bá quan không khác gì ngồi trên đóng lửa. Chủ để thượng triều mỗi ngày hiện tại của bọn họ chính là bao giờ hoàng đế có người nối dõi.
Thẩm Miên không nhịn được nữa mà trực tiếp công khai mình là nữ nhân.
Cô cứ tưởng cứ thể là yên chuyện nhưng không ngờ bọn họ chỉ ổ lên rồi lại chuyển từ việc giới thiệu nữ nhân thành giới thiệu nam nhân cho cô.
Thầm Miên: "..." Con bà nhà nó.
Thầm Miên coi những lời đó như ruồi muỗi bên tai.
Con trai cả của Vu Cận cùng quận chúa Thương Ngọc vừa tròn mười tuổi Thẩm Miên không nói hai lời liền truyền ngôi lại cho cháu trai.
Thương Kình Vũ khi đó mười tuổi ngồi lên ngai vàng bắt đầu thời kỳ cai trị của mình.
Thầm Miên mặc kệ hắn muốn làm gì cũng được, dù sao cũng có phụ thân hắn ở bên cạnh, hắn cũng do một tay cô dạy dỗ nên không thể nào gây chuyện được.
Cô nhanh chóng kéo A Nhược Lan đi ngao du thiên hạ.
Thương Kình Vũ lên ngôi mười lăm năm đất nước hưng thịnh, nhân dân ấm no được người người ca tụng là minh quân. Cũng cùng lúc đó A Nhược Lan rời khỏi thể này.
Thẩm Miên nhìn A Nhược Lan lúc sắp rời đi liền đeo lên cổ tay cô ấy một cái vòng tay màu đỏ. Biểu hiện của cô vô cùng bình thản rồi nhanh chóng rời khỏi thế giới này.
Thể giới đầu tiên mà cô hoàn thành nhiệm vụ.
Việc này khiến cho Ung Thừa Tướng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nó có thể báo cáo một cách hoàn chỉnh với chủ nhận mà không sợ bị mắng nữa rồi.