Chuyện cầm thú bị dừng lại, Kim Đản Đản vươn tay lau nước mắt trên mặt “nàng”.
Bây giờ Kim Đản Đản là một Vương gia lạnh lùng ít nói, chỉ an ủi đơn giản bằng hai chữ “đừng khóc”.
Nhưng mà Lãnh Cô Nguyệt càng khóc dữ dội hơn, giống như thể vòi nước được mở chốt, vốn dĩ không thể nào dừng lại được.
“Nàng” khóc rất thương tâm, khiến cho Kim Đản Đản tan nát cõi lòng, cảm thấy còn khó chịu hơn so với việc giết mình.
Nàng rất muốn hôn lên môi “nàng ấy”, khiến cho “nàng ấy” đừng nức nở.
Nhưng nhìn dáng vẻ nữ nhân của “nàng” lại đưa đến cho Kim Đản Đản cảm giác như chơi bách hợp, nàng thật sự không thể nào hạ miệng được!
Nàng vươn tay bịt kín miệng “nàng” lại, cuối cùng thì Lãnh Cô Nguyệt không phát ra được tiếng động nào, chỉ là nước mắt vẫn chảy không ngừng, khóc đến mức tê tâm liệt phế!
Kim Đản Đản nghiêm túc khuyên: “Phụ thân nàng vừa rời đi không bao lâu, bây giờ nàng lại rơi vào tình cảnh như thế này, chẳng lẽ nàng không muốn điều tra xem ai đã hãm hại sao?”
Giọng nói của Lãnh Cô Nguyệt hạ thấp rất nhiều, ánh mắt mang theo ý hận nhìn về phía Kim Đản Đản. Kim Đản Đản tiếp tục nói: “Nếu hận ta thì nàng phải cố gắng tỉnh táo lại, rồi tìm ta để báo thù.”
“Nếu như linh hồn của phụ thân nàng ở bên cạnh mà thấy nàng rơi nước mắt như thế này, vậy thì hắn sẽ đau lòng bao nhiêu chứ?”
Lãnh Cô Nguyệt bị Kim Đản Đản kích thích ý chí chiến đấu, ngừng nức nở lại.
Hai mắt của “nàng” ngấn lệ, cảm thấy trên đùi mình có đặt một thứ giống như bàn ủi. Đương nhiên “nàng” biết rõ đây là cái gì, vừa thẹn vừa giận khiến cho sắc mặt của “nàng” đỏ bừng:
Vừa rồi “nàng” bị Nhị vương gia cho uống viên thuốc kia, không bao lâu đã thấy rất khó chịu.
Cái tên khốn này vậy mà dám để cả hai người họ cùng nhau uống loại thuốc này, quả thật không phải là nam nhân.
Ánh mắt của “nàng” trở nên lạnh lùng, gương mặt đỏ bừng nhìn Kim Đản Đản: “Ngài có thể đứng lên không?”
Lúc này Kim Đản Đản như đang ở trong dầu sôi lửa bỏng, thở hổn hển không ngừng, sự nhẫn nại khiến cho vầng trán của nàng toát một ít mồ hôi.
Mồ hôi làm ướt một chút tóc của nàng, trong không khí tràn ngập hơi thở trên người nàng, là một mùi hương hoa nhài nhàn nhạt.
Lãnh Cô Nguyệt ngửi được hơi thở đầy sự nam tính trên người nàng, nàng ấy âm thầm nuốt nước miếng một cái, rồi tự cắn lưỡi để ép bản thân phải tỉnh táo.
Kim Đản Đản nhìn “nàng” chằm chằm, thấy rõ ràng ánh mắt né tránh và vẻ thẹn thùng trên mặt “nàng”.
Tâm trạng của nàng rất tốt, phát ra từng đợt tiếng cười.
Giọng nói của nàng trầm thấp, vô cùng êm tai, từng tiếng từng tiếng quẩn quanh bên tai Lãnh Cô Nguyệt.
“Nàng” dùng vẻ đẹp mơ màng nhìn nam nhân trước mặt, đừng nói là uống nhầm thuốc chờ chứ?
Tiếng cười của Kim Đản Đản ngừng lại nhưng trong mắt vẫn chứa đầy ý cười: “Thật ra, Cô Nguyệt à, trong lòng nàng cũng thích ta!”
Lãnh Cô Nguyệt dời mắt đi, không thèm nhìn nàng nữa. Kim Đản Đản nhìn thấy vành tai của “nàng: hơi đỏ lên, càng khẳng định suy đoán của mình.
Tâm trạng của nàng rất tốt, rất muốn lột sạch “nàng ta” rồi sinh một đàn con. “Nàng ấy” lại nâng mắt nhìn về phía nàng, trong mắt toàn là sự lạnh lẽo.
Nàng ấy cất giọng bình tĩnh không chút gợn sóng: “Nhị Vương gia, chẳng lẽ ngài không biết triệu chứng sau khi sử dụng xuân dược sao?”
Kim Đản Đản nghe nàng ấy nói xong, gương mặt nhỏ lúc đỏ lúc đen. Bà mẹ nó, đây là lần đầu tiên nàng thấy mất mặt như vậy!
Thế là nàng vươn bàn tay ác độc ra đặt lên ngực của mỹ nhân. Xúc cảm truyền đến trong lòng bàn tay không tệ, trong lòng của nàng cũng nóng bừng lên nhưng ngoài miệng thì nói: “Rất phẳng nha, ai không biết còn tưởng là cơ ngực đó!”
Lãnh Cô Nguyệt bị chọc tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, thật sự rất muốn tặng cho hắn một cái bạt tai, thế nhưng “nàng” lại không dám buông đôi tay đang chống trên ngực hắn ra. Nếu không thì thật sự sự thất thân cho tên cầm thú này.
“Buông ra!” Sắc mặt của “nàng” đỏ bừng, mang theo sự tức giận trước nay chưa từng có thét lên.
Kim Đản Đản cười nham hiểm: “Như này là thẹn quá hóa giận sao?”
Đột nhiên nàng rất muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận hơn nữa của “nàng ấy”.