Mành giường buông xuống, trên chiếc giường lớn xa hoa màu vàng kim chỉ còn hai người bọn họ.
Sau khi đặt Lãnh Cô Nguyệt lên giường xong, Kim Đản Đản cúi người đè xuống.
Ngắm nhìn mỹ nhân lạnh lùng xinh đẹp, cộng thêm đôi môi đỏ tươi kia, hầu kết của Kim Đản Đản trượt lên trượt xuống.
Nhìn chằm chằm cánh môi của “nàng”, sát lại gần…
Trong lòng Lãnh Cô Nguyệt hoảng hốt. Những gì nên đến vẫn phải đến, bỏ đi mối thù giết cha mà nói thì Nhị Vương gia này đối xử với “nàng” cũng không tệ.
Thậm chí trước lúc trong nhà xảy ra chuyện, trong lòng “nàng” đã có chút cảm tình với hắn.
Gần đây tính cách của hắn có chút thay đổi, có hơi xấu tính. Nhưng mà hình như “nàng” cũng không hề chán ghét dáng vẻ này của hắn, ngược lại còn cảm thấy dáng vẻ này của hắn càng gần gũi hơn.
Trong lúc Lãnh Cô Nguyệt đang thất thần, gương mặt điển trai của Kim Đản Đản chỉ còn cách “nàng” năm centimet. Nhiệt khí trên người hắn phun vào trên mặt “nàng”, khiến cho khuôn mặt nhỏ của “nàng” lập tức đỏ bừng lên.
“Nàng” vươn tay chống đỡ trước ngực Kim Đản Đản: “Vương gia, ngài tỉnh táo lại đi, đừng làm loạn!”
Kim Đản Đản bị “nàng” chắn trước ngực. Mặc dù bây giờ thân thể của nàng là nam nhi, nhưng trong lòng của nàng vẫn là nữ nhi nên trên người vẫn rất mẫn cảm.
Lúc này lại bị người mình thích vuốt ve, vành tai của nàng hơi đỏ lên, giọng nói trầm thấp: “Buông ra!”
Lãnh Cô Nguyệt cảm nhận được sự biến hóa trên người Nhị Vương gia, lúc này làm gì có chuyện buông ra mà càng dùng sức ngăn cản, giữ gìn trong sạch của mình.
Thế là Kim Đản Đản giữ vững trên người “nàng”, không nhúc nhích.
Nàng cố dùng nội lực để áp chế, thế nhưng phản ứng ở nơi nào đó ngày càng mãnh liệt.
Nàng cảm thấy mình sắp xấu hổ đến mức hết thuốc chữa, sau đó lại đi hỏi thăm cả nhà hệ thống quân một lượt.
Cuối cùng, Kim Đản Đản thở hổn hển, cất giọng thỏa hiệp: “Không phải nàng nói để cho ta ngủ sao?”
Khuôn mặt nhỏ của Lãnh Cô Nguyệt đỏ bừng, không muốn phân rõ phải trái với nàng nữa: “Vương gia, ngài dậy trước đi!”
Kim Đản Đản vươn tay vuốt ve gương mặt “nàng” nở nụ cười mê hoặc lòng người: “Vậy nàng cho ta hôn một cái có được không?”
Khuôn mặt nhỏ của Lãnh Cô Nguyệt tối đen. “Nàng” chưa từng gặp loại người nào vô lại như thế này cả, giận đến mức không muốn nói chuyện.
Kim Đản Đản nhìn nữ nhân lạnh lùng xinh đẹp mình yêu, lúc này tim đập rộn lên không thể kiềm chế. Vừa nghĩ đến việc có thể hôn một “nữ nhân”, nàng thật sự rất là kích động!
Đi cùng với sự kích động, nàng cảm thấy có hơi khó hạ miệng.
Thế nhưng vừa nghĩ đến đây là nhiệm vụ, nàng liền liều mạng vậy!
Nàng móc ra một cái bình nhỏ, bên trong có chứa mấy viên thuốc màu hồng. Phân biệt uống vào, không bao lâu sau trên người lập tức xuất hiện cảm giác khô nóng.
Lãnh Cô Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng: “Nhị Vương gia, rốt cuộc là ngài muốn như thế nào?”
Hô hấp của Kim Đản Đản nóng thêm mấy phần, trong mắt hình như có ngọn lửa thiêu đốt, cất giọng trầm khàn: “Muốn ngủ với nàng!”
Sau khi uống thuốc, trên người nàng cảm thấy rất khó chịu. Lần này nàng lấy hết dũng khí, xé rách quần áo của Lãnh Cô Nguyệt.
Trong lúc giãy dụa, quần áo của cả hai người đều có hơi không chỉnh tề, hô hấp hỗn loạn.
Chiếc váy màu đỏ của Lãnh Cô Nguyệt bị Kim Đản Đản gắng sức xé bỏ, lộ ra cái yếm màu đỏ bên trong.
Cảm giác nhục nhã khiến cho vành mắt Lãnh Cô Nguyệt đỏ bừng lên, trong mắt giống như được bao phủ một tầng sương mù, sau đó lại cắn chặt môi, không nhịn được mà khóc lên.
Nhìn thấy tiểu mỹ nhân thương tâm như thế, Kim Đản Đản rất muốn bỏ qua cho nàng, thế nhưng trên người lại vô cùng khó chịu.
Nàng cố gắng kìm chế giọng nói của mình, cố không dọa nàng ấy sợ: “Ngoan, bản vương sẽ nhẹ nhàng, không sao hết…”
Mấy lời này, trước kia Tiểu Mạch Tử thường hay nói, bây giờ nàng đều trả lại hết cho hắn.
Nàng vừa nói xong những lời này, nước mắt của Lãnh Cô Nguyệt cũng rơi xuống. Vừa nghĩ đến việc trong sạch của mình không còn, “nàng” không nhịn được mà khóc lên.
Nhà tan cửa nát, huynh đệ tỷ muội ly tán, thù của phụ thân đến bây giờ vẫn chưa báo mà nàng đã sắp thân với con của kẻ thù.
Nhìn thấy nước mắt của “nàng”, Kim Đản Đản vô cùng đau lòng.
*
Thượng tiên: Ui da má ơi… Chết cười mất, rốt cuộc là có ngủ hay không đây?