Lúc tẩy rửa chỗ ấy thì chỉ lấy nước tùy tiện giội qua, nếu không thì nàng sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Lần này nàng tắm hết ba thùng nước mới bước ra ngoài, mùi đồ ăn trên người cũng biến mất hết khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn.
Chỉ là nàng cảm thấy chỗ nào đó có chút khó chịu, ngứa lạ vô cùng.
Mà mình lại không thể nói, nên đành phải kìm nén.
Nàng nhẫn nhịn được ba ngày, cuối cùng không thể nào nhịn thêm được nữa nên đi đến Thái y viện tra tài liệu. Cái này không đọc thì không sao, vừa nhìn thì gương mặt nhỏ nhắn của nàng bị dọa cho trợn tròn.
Cái gì mà nàng bị bệnh xxx, sống không quá ba mươi.
Rồi nói nàng có triệu chứng của bệnh xxx, không có khả năng sinh con.
Rồi lại nói là kể cả nàng có sinh con thì đứa nhỏ cũng sẽ bị dị dạng…
Mấy câu dọa cho Kim Đản Đản vội vàng gấp sách lại, chạy đi tìm thái y bắt mạch.
Ánh mắt của Kim Đản Đản rất quái dị, đây là một loại ánh mắt không còn lời nào để nói.
Thái y bốc mấy thang thuốc cho Kim Đản Đản, lo lắng dặn dò: “Nhị Vương gia, bệnh này của ngài phần lớn là do tẩy rửa không đúng chỗ tạo thành. Quay về ngài nhớ đổi công công hầu hạ ngài sang một người có kinh nghiệm phong phú hơn đi.”
“Còn một nguyên nhân nữa là…” Thái y dừng lại, dùng gương mặt sùng bái nhìn Kim Đản Đản. Kim Đản Đản bị nhìn thì thấy chẳng hiểu gì.
Thái y tiếp tục nói: “Người trẻ tuổi khí huyết dồi dào, mỗi khi nghĩ đến chuyện thông phòng thì đừng kìm nén.”
Sau đó lão lại đưa cho Kim Đản Đản một bình thuốc viên, nhấn mạnh: “Nếu như Nhị vương gia lo lắng chuyện sau khi thông phòng lưu lại dòng dõi thì hãy đưa viên thuốc này cho nữ tử kia ăn, vậy thì sẽ không thể lưu lại dòng dõi!”
Tay trái Kim Đản Đản cầm một túi thuốc tẩy rửa và thuốc uống, tay phải thì cầm một lọ thuốc đoạn tuyệt dòng dõi. Gương mặt nàng mơ màng rời khỏi Thái y viện.
Sau khi trở về, nàng lập tức sai hạ nhân đi nấu thuốc, trong lòng thì làm một cuộc đấu tranh rất lớn. Cuối cùng nàng quyết định tắm rửa một lần nữa, cùng lắm thì xem cơ thể này như Tiểu Mạch Tử thôi!
Sau khi Kim Đản Đản đấu tranh tâm lý xong thì nhắm chặt hai mắt, dùng nước thuốc sạch tẩy rửa một lượt. Cảm giác này thật sự là không thể miêu tả!
Sau khi chịu một đợt tra tấn thì rốt cuộc nàng cũng rửa sạch, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au như tôm luộc.
Nghĩ đến nhiệm vụ ở thế giới này, Kim Đản Đản thật sự có suy nghĩ muốn tự tử.
Sinh con à?
Để nam nhân nàng yêu mến mang thai sao!
Thật sự là nàng rất muốn giết chết hệ thống quân!
Hệ thống quân cảm thấy mình rất oan uổng. Đây là nhiệm vụ Thượng tiên sai bảo mà, người đó mới là người đứng sau tất cả.
Kim Đản Đản buồn bực trong lòng, vội chạy đến chỗ Lãnh Cô Nguyệt để tăng cảm giác tồn tại.
Nàng tủi thân mạnh mẽ đặt đầu lên vai Lãnh Cô Nguyệt, lo lắng nói: “Bản vương bị bệnh rồi!”
Lãnh Cô Nguyệt lườm nàng một cái, trong lòng oán thầm: nhị vương gia nhiễm phải bệnh Xà tinh thì có.
Nàng ấy yên lặng lui lại phía sau, tránh chạm vào nàng, rồi cất giọng lạnh lùng: “Vậy Vương gia ngài uống thuốc xong thì nhớ nghỉ ngơi cho tốt!”
Kim Đản Đản vươn tay ôm Lãnh Cô Nguyệt vào trong ngực: “Thái y bảo bản vương muốn ngủ thì cứ ngủ, đừng cố chịu đựng!”
Lãnh Cô Nguyệt câm nín: “Vậy thì ngài ngủ đi!”
“Thật sao?” Hai mắt Kim Đản Đản sáng bừng lên.
Lãnh Cô Nguyệt hơi nhíu mày, không trả lời lại. Nàng ấy có cảm giác điểm nào đó hơi lạ.
Bàn tay của Kim Đản Đản bắt đầu không thành thật, sờ sờ bàn tay nhỏ của Lãnh Cô Nguyệt: “Cô Nguyệt, bản vương biết nàng thích bản vương mà. Nếu nàng đã đồng ý để bản vương ngủ, vậy thì bản vương không khách khí!”
Trán Lãnh Cô Nguyệt nổi gân xanh: Nhị Vương gia đúng là giảo hoạt, ấy vậy mà dám gài bẫy “nàng”. Có câu nào mà chỉ nói một nửa như thế không hả?
Chờ đến lúc phản ứng lại thì thấy mình bị mắc lừa, cả người “nàng” trống rỗng. Sau đó nàng bị Nhị Vương gia bế lên, đi về phía giường.
Trong lòng Kim Đản Đản có nước mắt chảy thành dòng. Nàng muốn lấy cơ thể của nam nhân để ngủ với “nam nhân” nàng yêu nhất!
Hu hu hu… Bé cưng cũng chỉ là không còn cách nào khác…