Nàng giãy giụa khỏi tay Viêm Dục: “Ngài đi nhanh đi, chuyện này trông rất kỳ lạ, chỉ sợ đã trúng bẫy của người khác!”
Bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, rất nhiều quan binh vây lại xung quanh.
Quan binh nhường ra một lối đi, Thái tử Viêm Nghị mặc một thân áo bào vàng óng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hắn ngước mắt nhìn lại, ánh mắt kia lạnh lùng tựa như hàn băng ngàn năm, tỏa ra khí lạnh nhè nhẹ.
Ánh mắt hắn sắc bén nhìn về phía Viêm Dục: “Nhị đệ, khuya khoắt rồi đệ không ngủ, tới nhà giam thăm cung nữ của bổn cung làm gì?”
Viêm Dục nắm chặt lấy tay Kim Đản Đản, che chở nàng ở đằng sau hắn, nhìn về phía Viêm Nghị: “Hoàng huynh, ta nhìn trúng nàng, có thể đưa nàng cho ta không?”
“Ha ha ha ha!” Viêm Nghị cười lạnh một hồi.
Tiếng cười ngừng lại, ánh mắt của hắn sắc bén nhìn Viêm Dục, hắn lạnh lùng nói: “Viêm Dục, đệ tự mình cướp đi phạm nhân, hay là đệ chính là kẻ chủ mưu ở đằng sau?”
Kim Đản Đản nghe thấy liền tức giận: “Thái tử điện hạ, không phải ai cũng đều máu lạnh vô tình như ngài!”
Viêm Nghị đến gần nàng, khóe miệng hắn gợi lên một nụ cười chế giễu: “Máu lạnh vô tình. Hừ, sao sánh được với nàng!”
Kim Đản Đản nghe hắn nói mà không thể nào hiểu nổi, nàng làm gì có lỗi với hắn?
Vẫn luôn là hắn ức hiếp nàng. Nàng luôn cẩn thận từng li từng ti, nơm nớp lo sợ hắn, muốn nhận được sự tin cậy của hắn.
Kết quả hắn lại nói nàng máu lạnh vô tình?
Viêm Nghị thấy Kim Đản Đản bị nói cho á khẩu không trả lời được, liếc nhìn bàn tay của nàng đang nắm tay Viêm Dục, trong lòng hắn càng thêm tức giận.
Hắn chỉ cảm thấy có một tia tức giận không khống chế được xông lên trán, hắn rút kiếm chém qua vị trí hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia.
Kim Đản Đản và Viêm Dục gặp nguy hiểm, liền theo bản năng tách tay ra.
Viêm Nghị cười lạnh: “Ồ, cũng chỉ như thế!”
Kim Đản Đản cảm thấy hắn quả thực là không thể hiểu được, thật là một tên bị bệnh tâm thần.
Nàng lo lắng nhìn Viêm Dục: “Ngài đi nhanh đi, không cần phải để ý đến ta, ta sẽ không sao đâu!”
“Tâm Nhi, ta tuyệt đối sẽ không buông nàng ra nữa!” Viêm Dục lại nắm chặt tay nàng lần nữa, không muốn buông ra nữa.
Viêm Nghị nhìn chằm chằm hai người lại nắm tay nhau lần nữa, tức khắc liền nổi trận lôi đình, hận không thể chém đứt tay hai người.
Ánh mắt hắn sắc bén nhìn bọn họ, toàn bộ uy nghi của một vị quân vương đều được bộc lộ ra ngoài: “Các ngươi ai cũng đừng hòng rời khỏi, áp giải xuống đi!”
“Viêm Dục, tình cảm huynh đệ giữa ta và ngươi đã đứt. Chỉ cần ngươi tiến vào nhà giam này, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi sống sót ra ngoài!” Trong mắt Viêm Nghị hiện lên sát ý.
Kiếp trước, hoá ra kẻ chủ mưu ở đằng sau chính là Viêm Dục.
Một đời này, hắn may mắn trọng sinh, tuyệt đối phải báo thù cho kiếp trước. Huống chi, người mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm lại là người khác, Viêm Dục cần phải chết!
Lời này liền chọc giận đến Kim Đản Đản, nàng trách mắng: “Thái tử điện hạ, ngài vẫn còn là người sao? Ngay cả người thân có quan hệ huyết thống với mình cũng không buông tha!”
Viêm Nghị phát ra từng trận cười lạnh, tiếng cười càng lúc càng điên cuồng, càng lúc càng cô độc:
“Vậy thì Viêm Dục hắn cái gì cũng tốt sao? Đúng vậy, ta máu lạnh, ta vô tình, ta không phải người. Nàng vừa lòng rồi chứ?”
Dù sao trong mắt nàng, hắn làm gì cũng không đúng, Viêm Dục cái gì cũng tốt.
Viêm Nghị lạnh lùng ra lệnh: “Bắt lấy bọn họ!”
Bàn tay dưới ống tay áo của Kim Đản Đản siết chặt kêu răn rắc, tên Thái tử này thật quá kiêu ngạo!
Viêm Dục đè nàng đang ngo ngoe rục rịch lại, thấp giọng khuyên: “Tâm Nhi, không thể lỗ mãng!”
Kim Đản Đản nhìn Viêm Nghị, trong lòng nàng tràn đầy lửa giận. Nàng chưa từng gặp người nào máu lạnh như vậy.
Nếu không phải nàng không đủ năng lực, nàng thật muốn giết chết hắn!
Viêm Dục vỗ nhẹ tay nàng trấn an, lo lắng dặn dò: “Nhớ lấy, cho dù như thế nào nàng cũng không cần thừa nhận, ta sẽ không sao!”