Tay chân Kim Đản Đản đều bị trói lại khiến nàng nhất thời không thể nào phản kháng được, chỉ có thể tiếp một bạt tai kia. Khóe miệng nàng lập tức xuất hiện tia máu đỏ tươi.
Ánh mắt nàng lạnh băng nhìn tên quản ngục, hận không thể băm hắn ra thành trăm mảnh.
“Chà ~ Vẫn nóng bỏng như vậy, ta đây thích hương vị này của ngươi, như vậy khi kêu mới hăng hái!” Tên quản ngục nắm lấy tóc nàng.
Hắn ta chuẩn bị cởi đai lưng của mình ra.
Kim Đản Đản híp mắt lại, đến thời điểm này rồi nàng cũng không thể ngồi im được nữa. Nàng nhanh chóng cố sức giãy giụa để cởi bỏ dây thừng đang trói chặt người mình.
“Rầm ——” Âm thanh cửa nhà giam bị mở ra vang lên.
Tên quản ngục còn chưa kịp thấy rõ người đến là ai, hắn đã bị người đến đấm một đấm làm cho hôn mê bất tỉnh.
Kim Đản Đản nhìn nam tử áo trắng trước mắt mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm. Vành mắt nàng liền ửng đỏ. Nàng cụp mắt xuống, cố gắng kìm chế nước mắt của mình.
Viêm Dục dùng một kiếm chém đứt dây thừng đang trói Kim Đản Đản, ôm nàng vào trong lồng ngực: “Tâm Nhi, để nàng chịu khổ rồi!”
Giọng nói Kim Đản Đản có chút nghẹn ngào, nàng vẫn luôn yếu ớt như vậy ở trước mặt người quan tâm mình: “Nhị Vương gia, ngài không nên đến đây!”
Viêm Dục ấn đầu nhỏ lộn xộn của nàng lại: “Không, nàng mới quan trọng nhất!”
Trong lòng Kim Đản Đản liền cảm động, nếu không có những chuyện đó cùng Thái tử Viêm Nghị, có lẽ nàng đã có thể ở bên Viêm Dục!
“Tâm Nhi, ta dẫn nàng rời đi. Nàng cũng không cần chấp hành nhiệm vụ nữa, ta sẽ cố gắng chữa khỏi bệnh cho đệ đệ của nàng. Chúng ta rời xa triều đình, đến một nơi không ai quen biết đi!”
Viêm Dục ôm chặt nàng, hắn hận không thể hoà làm một cùng với nàng.
Kim Đản Đản dùng sức đẩy hắn ra: “Không, ta đã không sạch sẽ, không xứng ở bên ngài. Ngài hẳn nên có được thứ tốt nhất!”
Viêm Dục kích động ấn lấy bả vai nàng: “Tâm Nhi, nàng còn muốn tiếp tục ở bên cạnh Thái tử sao? Nàng có biết mỗi đêm nàng và hắn…, lòng ta khó chịu biết bao không?”
Kim Đản Đản cắn cánh môi: “Thân thể của ta đã không còn trong sạch, có gì khác nhau đâu, chẳng qua cũng chỉ là thể xác mà thôi. Chỉ cần ta giết hắn, tất cả đều kết thúc!”
Đến lúc đó, Nhị vương gia mà nàng tâm tâm niệm niệm đăng cơ, nàng sẽ xuất gia!
Giọng nói của Viêm Dục chợt to lên: “Tâm Nhi, dừng nhiệm vụ lại. Đây là mệnh lệnh, nàng có nghe không!”
Ánh mắt Kim Đản Đản kiên định nhìn vào mắt hắn: “Ta biết ngài muốn cái gì, ta sẽ từng chút giúp ngài đoạt lấy!”
Viêm Dục nhíu mày, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra mấy chữ: “Nàng đến tột cùng là vì hoàn thành nhiệm vụ, hay là đã yêu Thái tử?”
Kim Đản Đản bị câu hỏi này của hắn khiến cho ngây ngẩn cả người.
Yêu?
Sao ta có thể yêu tên khốn kiếp kia, ta hận không thể giết hắn cho sảng khoái!
Hắn chính là một tên ác ma có hình người, trong đầu óc chỉ toàn là chuyện cá nước thân mật.
Viêm Dục nhìn thấy hận ý trong mắt nàng, lo lắng trong lòng hắn cũng buông xuống.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của nữ nhân nhỏ trước mắt, tim hắn như thắt lại. Hắn kéo nàng đi ra ngoài: “Tâm Nhi, nàng rời đi cùng ta đi, chúng ta không bao giờ trở lại nữa!”
Kim Đản Đản bị hắn mạnh mẽ kéo đi, cau mày nói: “Viêm Dục, ngươi bình tĩnh một chút…”
Trong lòng Viêm Dục bốc lên một tia lửa giận, hắn quay đầu lại nhìn nàng, giọng điệu có chút hung hăng: “Còn bình tĩnh nữa thì thế nào nàng cũng sẽ mang thai hài tử của Thái tử!”
Kim Đản Đản ngậm miệng lại không nói, sắc mặt của nàng càng thêm trắng bệch.
Viêm Dục vội vàng xin lỗi: “Tâm Nhi, nàng đừng tức giận. Nàng biết ta không có ý khác, ta sẽ không để ý đến chuyện đó!”
Kim Đản Đản nhìn thủ vệ có chút lơ lỏng, nàng cảm thấy có chút kỳ lạ.