Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 363: Sát thủ tuyệt tình, lang quân si tình (15)



Viêm Nghị nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp, lửa giận trong lòng liền bốc lên.

Hai người này có còn để hắn vào mắt hay không, còn muốn lôi lôi kéo kéo tới khi nào?

Kiếm trong tay lại chém về phía hai bàn tay đang nắm nhau lần nữa.

Viêm Dục cảm nhận được sát khí liền kéo lấy Kim Đản Đản ở bên cạnh tránh đi nhát kiếm này của Viêm Nghị.

“A——” Viêm Dục kêu lên một tiếng.

Kim Đản Đản lo lắng nhìn lại. Trên cánh tay hắn xuất hiện một vệt máu làm nhiễm đỏ cả áo trắng, máu tươi nhỏ giọt xuống từng giọt.

Hai mắt Kim Đản Đản đỏ hoe, nàng rút lấy kiếm của thị vệ bên cạnh, chém tới Viêm Nghị: “Ta muốn giết ngươi!”

Kiếm này của nàng vô cùng sắc bén, kiếm pháp xảo quyệt, liều giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm. Nàng hoàn toàn không để ý đến sinh mệnh của mình!

Viêm Nghị nhìn nàng tức giận đến như vậy, đánh lên cùng nàng. Hoá ra nàng giấu kỹ đến như vậy, khiến cho hắn cũng không thể nhìn ra.

Kiếm pháp Kim Đản Đản vẫn không bằng Viêm Nghị, nếu không nàng đã sớm ra tay giết hắn.

Sau khi Kim Đản Đản bị Viêm Nghị đánh bại, kiếm trong tay Viêm Nghị nhắm ngay Viêm Dục, đâm về phía hắn.

Mắt thấy Viêm Dục gặp phải nguy hiểm, Kim Đản Đản không màng đến an toàn của bản thân, thân thể theo bản năng tiến lên chắn kiếm cho Viêm Dục.

“Phập ——” Kiếm trong tay Viêm Nghị đâm vào ngực nàng, chỉ cách vị trí trái tim của nàng vài milimet!



Khóe miệng Kim Đản Đản tràn ra máu tươi, nhưng ánh mắt của nàng lại rất kiên định: “Ngươi muốn giết thì cứ giết ta đi!”

Trong lòng Viêm Nghị hoảng hốt, kiếm trong tay rơi xuống phát ra tiếng vang ‘leng keng’.

Cánh tay dưới ống tay áo của hắn không ngừng run rẩy, thiếu chút nữa nàng đã chết ở trong tay hắn.

Thân thể Kim Đản Đản suy yếu ngã xuống. Viêm Dục vội vàng đỡ nàng, điểm huyệt để cầm máu cho nàng. Hắn đưa ánh mắt trách cứ nhìn Viêm Nghị.

Giọng nói của Viêm Nghị tựa hồ gầm nhẹ: “Tại sao? Tại sao phải làm như vậy?”

Kim Đản Đản giễu cợt: “Ngươi biết tình là gì? Yêu là gì sao? Cho dù nói cho động vật máu lạnh như ngươi biết, ngươi cũng không hiểu gì!”

“Ồ, ta không hiểu! Đi đi! Ta không muốn nhìn thấy các ngươi nữa!” Viêm Nghị cười lạnh, giọng nói vô cùng cô độc.

Hắn gầm nhẹ với bọn thị vệ: “Thả bọn họ đi!”

Viêm Dục đỡ Kim Đản Đản rời đi, không có bất kì người nào tiến lên ngăn cản.

Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Viêm Nghị nắm chặt nắm đấm.

……

Thời gian thoáng cái đã qua hơn hai năm.

Trong hai năm này Viêm Nghị đã thuận lợi đăng cơ làm Hoàng đế. Chỉ là hắn luôn vui buồn thất thường, càng uy nghiêm hơn so với Hoàng đế trước đây, khiến cho người ta sợ hãi.



Hắn mạnh mẽ vang dội, quản lý các triều thần đến ngoan ngoãn dễ bảo. Tựa như các triều thần nói sai một câu, làm sai một điều, đều có thể sẽ mất mạng.

Cung nữ hầu hạ bên cạnh hắn chết hết người này đến người khác. Mọi người sợ tới mức khi hầu hạ hắn không dám thở mạnh một chút, sợ người tiếp theo chết chính là mình.

Viêm Nghị có được danh xưng bạo quân. Mọi người kính hắn sợ hắn, trong lòng ai nấy đều nguyền rủa hắn chết sớm.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hệ thống quân đưa ra nhiệm vụ này. Một đời này Viêm Nghị sẽ trở thành bạo quân, sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than.

Viêm Nghị chán ghét chính sự triều đình, hắn giao chính sự lại cho tể tướng.

Mà hắn thì rời khỏi hoàng cung, đi lang thang khắp nơi.

Khi đi ngang qua một trấn nhỏ bình thường, nhìn hình ảnh một nhà ba người vô cùng hòa thuận, trong lòng hắn có chút nghĩ đến: Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly.*

Thế nhưng người nữ nhân kia thích lại không phải là hắn.

Suy nghĩ bị kéo trở về, mẫu thân đứa bé kia bỗng quay đầu lại, khuôn mặt hiền từ cười nhìn hài tử.

Đến khi nhìn thấy rõ mặt nàng, đồng tử của hắn liền co rụt lại.

*Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly: Hai câu thơ trong ‘Bạch đầu ngâm’, có nghĩa

“Mong có được người một lòng không thay đổi,

Đến khi đầu bạc chẳng xa nhau.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv