Anh ta đột nhiên quay đầu lại nhìn Kim Đản Đản, ánh mắt anh ta đầy si mê.
Kim Đản Đản có đôi chút sởn gai ốc khi bị anh ta nhìn như vậy, cô biết rằng anh ta sẽ đối xử với cô giống với cha mẹ nuôi của anh ta.
Anh ta đưa tay vuốt ve má cô, nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt của cô, Hàn Kiệt tiếp tục nói: “Tôi thích cô, thích hơn cả thích bọn họ. Tôi đối xử với cô tốt hơn bất cứ ai khác, nhưng tại sao cô lại không thích tôi chứ?”
Anh ta ôm lấy Kim Đản Đản vào trong lòng, giọng nói đầy nhớ nhung và lưu luyến: “Tôi thích nhìn nụ cười hồn nhiên của cô, tôi muốn cô chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi, nhưng cô lại không cho tôi cơ hội đó.”
“Bây giờ, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, chắc chắn cô lại càng không thích tôi hả?”
“Tôi đã bị cha mẹ bỏ rơi từ khi còn nhỏ, sau này lại bị cha mẹ nuôi bỏ rơi. Bây giờ ngay cả người mà tôi thích nhất là cô cũng không thèm liếc nhìn tôi một cái. Trên thế gian này không có lấy một ai thích tôi, thì tôi tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa chứ? “Đôi mắt của Hàn Kiệt hoàn toàn tĩnh lặng.
Anh ta buông Kim Đản Đản ra, chỉnh sửa lại mái tóc rối bù của cô, trên mặt anh ta nở một nụ cười: “Thật may là hôm nay cô đã đến với tôi. Cô sẽ là cô dâu mãi mãi của tôi, chúng ta cùng nhau đến xem địa ngục nhé!”
Anh ta kéo Kim Đản Đản, muốn cùng cô rơi xuống biển.
“Khụ khụ ~” Kim Đản Đản dốc sức lắc đầu nguầy nguậy, trên mặt cô chảy đầy nước mắt. Cái tên điên này, cô không muốn chết cùng với anh ta.
Tại sao chứ?
Chỉ vì cô cười rạng rỡ, nên anh ta thích cô sao?
Bây giờ anh ta lại còn muốn chết cùng với cô, cái đồ bệnh thần kinh này.
Hàn Kiệt dường như hiểu được sự khó hiểu của cô, anh ta nói: “Bởi vì trái tim của tôi tăm tối, nên lại càng muốn hướng tới ánh sáng, và cô chính là người có thể mang đến ánh sáng đó cho tôi!”
Hàn Kiệt không còn cho cô cơ hội nào nữa, anh ta kéo lấy Kim Đản Đản và cùng nhau rơi xuống biển.
Khi rơi xuống nước, thời khắc mà cái chết sắp ập đến, những ký ức phủ đầy bụi trong tâm trí của Kim Đản Đản vọt đến như thủy triều.
Một cô bé ba tuổi kéo một em bé bốn tuổi: “Anh Bạch, anh chơi cùng em có được không?”
Bé trai liếc nhìn cô bé còn đang chảy nước mũi một cái, rụt tay áo của mình lại, xụ mặt nói: “Không được, nhóc con đi chỗ khác chơi đi, sau này anh còn muốn làm minh tinh!”
Hai mắt của cô bé long lanh sáng ngời: “Vậy anh Bạch, anh hát cho em nghe có được không?”
“Em đủ khả năng trả phí biểu diễn không?” Ánh mắt của bé trai có chút khinh thường.
“Không trả nổi!” Cô bé bĩu môi.
“Vậy em cởi váy đưa cho anh đi!” Bé trai rất tò mò về váy của cô bé.
Vì vậy, bé Lâm Tâm Tâm liền đưa cho bé trai chiếc váy, khi cô bé chạy về nhà đã bị ba mẹ mắng cho một trận.
Khi bé Bạch Mặc về nhà bị cha mẹ đánh một trận nhừ tử, bé trai cứng đầu nói: “Là do em ấy tự nguyện, đây cũng không phải là lỗi của con. Tại sao em ấy có thể mặc váy mà con lại không thể!”
Sau này, bé Bạch Mặc không bao giờ tranh cãi chuyện mặc váy nữa, suốt ngày chỉ trêu chọc Tiểu Lâm Tâm Tâm.
“Tâm Tâm, chúng ta cùng nhau bắt một con gà nhé, anh sẽ nướng cho em ăn!”
Bé Lâm Tâm Tâm chạy đi bắt, bị con gà trống mổ rất thê thảm. Bé Bạch Mặc cảm thấy đứa em của mình bị ức hiếp nên đã nhổ sạch hết lông trên đuôi gà.
“Tâm Tâm, anh muốn xem pháo hoa…”
“Anh Bạch, ở đây không có pháo hoa.”
“Anh có một cách!”
Trong ý đồ xấu của bé Bạch Mặc, bé Lâm Tâm Lâm đã châm lửa đốt nhà của chính mình.
May mắn thay, bà Lâm đã quay về kịp thời và đánh hai đứa nhỏ nghịch ngợm một trận nhừ đòn.
Bà ấy quả thực vô cùng hoảng sợ, đuổi bé Bạch Mặc đi về nhà, không cho phép cậu chơi với con gái của mình nữa, thật đúng là phá hoại.
Khi ở trường, có một em nhóc mập mạp đã giật đồ ăn vặt của bé Lâm Tâm Tâm, khiến cho bé Lâm Tâm Tâm khóc rất đau lòng.
Bé Bạch Mặc không thèm nói gì cả, cậu liền đánh thằng nhóc mập mạp kia một trận nhừ tử, rồi giật đồ ăn vặt đưa lại cho cô bé, vô cùng đẹp trai nói: “Sau này, có anh che chở cho em!”