Nhưng không bao lâu sau, cả nhà bọn họ đi nước ngoài, bọn họ cũng mất đi liên lạc.
Sau đó cô thường xuyên nhìn thấy anh biểu diễn trên màn hình TV. Lâm Tâm Tâm rất thích anh, sau khi cô tra tìm thông tin, mới biết hóa ra đó chính là người bạn chơi từ nhỏ đến lớn với cô.
Khi hai người liên lạc với nhau, Bạch Mặc liền muốn trở về nước để thổ lộ tình cảm bấy lâu nay với cô.
Chỉ là sau đó đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, khiến cô quên mất anh.
Nước mắt của Kim Đản Đản và nước biển hòa lẫn vào nhau, tất cả đều là ký ức của cô cùng với anh. Người bạn chơi cùng thuở ấu thơ cùng nhau lớn lên, nhưng cô lại không nhớ ra anh.
Bây giờ hồi tưởng lại, thấy vừa hạnh phúc vừa đau xót.
Mỗi ngày anh nhìn cô tươi cười với người khác, còn với anh thì lại ác cảm như vậy, lòng anh đau khổ biết bao.
Mà bây giờ cô đã nhớ ra anh, nhưng cô lại không thể đi cùng anh được.
Tầm mắt của cô dần dần trở nên mờ mịt, bàn tay của Hàn Kiệt đang túm lấy cô đã buông ra, nhưng tay cô vẫn đang bị trói bằng dây thừng, e rằng cô sẽ không thể thoát khỏi tay của thần chết!
……
Cô dường như đang mơ một giấc mơ dài đằng đẵng. Người mà cô thích trong giấc mơ, anh có đủ các loại dung mạo và thân phận.
Nhưng điều duy nhất không thay đổi đó là bông hoa bỉ ngạn màu đỏ trên ngực anh, và mùi hương thơm mát như cỏ trúc ấy.
Đôi lông mi cong vút của Kim Đản Đản rung lên nhẹ nhàng như bươm bướm muốn vỗ cánh tung bay, rồi cô mở mắt ra.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ cảnh vật xung quanh, thì đã bị ôm chặt vào trong lòng, chóp mũi cô ngửi thấy đó là mùi hương thơm mát như cỏ trúc.
Giọng nói của Bạch Mặc hơi run rẩy: “Nhóc con, em thật sự làm anh sợ chết khiếp đấy!”
Anh ôm chặt lấy cô, nóng lòng muốn được ôm chặt cô vào trong cơ thể mình, như thế thì sẽ không có nguy hiểm nữa.
Cô cảm thấy cơ thể của anh có chút run lên. Kim Đản Đản bị anh ôm quá chặt, cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô vỗ vỗ lưng anh trấn an nói: “Không sao, không sao, không phải em vẫn ổn đây sao. Anh Bạch, em đã nhớ lại những chuyện trước đây của chúng ta rồi!”
Bạch Mặc buông cô ra, hai mắt anh đỏ hoe, bên trong phủ đầy tia máu đỏ. Anh vươn tay ra xoa mái tóc của Kim Đản Đản: “Chỉ cần em bình an vô sự là được rồi, nhớ lại hay không cũng không quan trọng!”
Kim Đản Đản vòng tay qua cổ anh, cô chủ động hôn lên môi anh.
Rất lâu sau, hai người bọn họ mới miễn cưỡng buông ra đầy lưu luyến.
Kim Đản Đản ở trong vòng tay của Bạch Mặc, hai người bọn họ đan chặt mười ngón tay vào nhau, khóe miệng của Kim Đản Đản hơi nhếch lên: “Anh Bạch, thật tốt khi có anh ở bên cạnh em!”
Bạch Mặc vòng tay ôm lấy cô. Anh tựa cằm lên vai cô, rồi tình cảm trìu mến nói: “Nhóc con, anh còn nợ em một buổi hôn lễ!”
Kim Đản Đản nghiêng mặt, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, nhéo má anh nói: “Vậy anh bù cho em đi!”
Bạch Mặc đẩy cô ngã xuống giường, khóe miệng anh nở một nụ cười xấu xa: “Vậy thì em cũng nợ anh một buổi tối tuyệt vời đấy!”
Đôi mắt anh nhìn cô đầy trìu mến, đáy mắt anh tràn ngập ánh sáng như là ngôi sao chói lọi nhất trên bầu trời. Trong mắt anh chỉ có mỗi cô, anh không thể hòa nhập với những người khác.
Kim Đản Đản hơi nhướng mày, cô nở một nụ cười xấu xa, rồi ôm lấy cổ của anh: “Được thôi, vậy thì ngay bây giờ luôn đi!”
Vành tai của Bạch Mặc bỗng đỏ bừng lên, phong cách này không đúng cho lắm, không phải cô nên ngại ngùng sao? Bây giờ thay vào đó anh lại giống như một cô vợ nhỏ bị trêu chọc vậy.
Anh chỉ nói đùa để dọa dẫm cô, muốn nhìn thấy bộ dạng đáng yêu thẹn quá hóa giận của cô mà thôi, chứ anh không hề muốn làm thật!
Kim Đản Đản đẩy anh ra. Cô ngồi dậy, khóe miệng hơi cong lên, liếc mắt nhìn anh một cái: “Chẳng lẽ anh Bạch, anh không thể sao?”
Sắc mặt của Bạch Mặc lúc đỏ bừng lúc lại trắng bệch. Anh vươn tay ra giữ chặt lấy Kim Đản Đản, cô bị đè nằm ở trên giường.
Đầu ngón tay của Bạch Mặc dùng lực nhẹ nhàng ma sát với môi cô, trong ánh mắt anh nhen nhóm lên một ngọn lửa: “Nhóc con, nếu em không thử thì làm sao biết anh không thể?”