Kim Đản Đản bị bà Lâm lôi về nhà. Bà ấy đóng cửa và cửa sổ lại, rồi quan sát Kim Đản Đản, mắt bà liếc nhìn bụng của cô với sắc mặt rất khó coi: “Tâm Tâm, không phải là con có con với tên khốn đó rồi đấy chứ?”
Khóe miệng Kim Đản Đản giật giật: “Mẹ, mẹ đang nghĩ bậy cái gì vậy?”
“Vậy chịu trách nhiệm mà cậu ta nói là chuyện gì hả?” Bà Lâm truy hỏi.
Kim Đản Đản cúi đầu rũ rượi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đến tận mang tai.
Chẳng lẽ bà ấy muốn cô nói rằng: Con gái của ba mẹ đã vô tình nhìn thấy cơ thể của người ta rồi sao?
Ông Lâm nghiêm nghị nhìn cô: “Tâm Tâm, con đã lớn và trưởng thành rồi, con có năng lực phán đoán của riêng mình, nhưng ba vẫn hy vọng con hành động mọi thứ phải theo quy tắc!”
“Dạ dạ, con biết rồi!” Kim Đản Đản nóng lòng muốn đào lỗ chui xuống đất, cô siết chặt nắm tay: Tiểu Mặc Tử, anh đợi đó cho tôi!
Hàn Kiệt bị nhốt trong phòng giam, và chỉ một tháng sau thì đã được thả ra.
Hàn Nghiên Hi rất sợ Hàn Kiệt, sợ rằng anh ta sẽ trả thù một lần nữa. Cô đi theo sau Bạch Mặc, anh là niềm hy vọng duy nhất của cô, còn Tôn Vân Hải thì lại ở bên cạnh cô để bảo vệ anh.
Trong thời gian dài, hai người họ âm thầm có một chút cảm tình với nhau.
Bạch Mặc nể tình cô ấy giúp đỡ vợ nhà mình, cung cấp manh mối cho anh, hơn nữa cô ấy còn là người trong lòng của người đại diện của anh, nên đã đồng ý bảo vệ an toàn cho nhà họ Hàn của cô ấy.
Nhưng với điều kiện là chỉ cần Hàn Kiệt rời khỏi nhà họ Hàn, sau khi nhà họ Hàn yên ổn, cô ấy phải gả cho người đại diện của anh là Tôn Vân Hải.
Hàn Nghiên Hi nhanh chóng đồng ý, cô cảm thấy tính tình của Tôn Vân Hải cũng không tệ. Mấy ngày nay nếu không có sự an ủi của anh ta thì chắc chắn cô đã suy sụp từ lâu rồi.
Bạch Mặc tiến hành một loạt các cuộc công kích vào Hàn Kiệt, thân phận chủ tịch của anh ta bị phế truất, bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn. Bây giờ anh ta bỏ trốn, không rõ tung tích.
Hàn Nghiên Hi hiểu quá rõ người anh trai này. Anh ta có thù tất sẽ báo, nhất định sẽ quay trở lại!
Nhà họ Hàn thuê rất nhiều vệ sĩ để bảo vệ an toàn cho bọn họ.
Hai năm sau, con của Tôn Vân Hải và Hàn Nghiên Hi đã gần một tuổi, Hàn Kiệt vẫn chưa xuất hiện, nỗi lo lắng trong lòng cô ấy cũng đã vơi đi.
Bạch Mặc cuối cùng cũng đã vượt qua thử thách của cha mẹ cô và họ đồng ý sẽ gả cô cho anh.
Nhưng, vào ngày hôn lễ.
Chờ đợi rất lâu cũng không thấy cô dâu đâu.
Lúc này Kim Đản Đản mặc trên người váy cưới màu trắng, ngồi trên một chiếc xe ô tô màu đen. Cô bị trói tay bằng dây thừng và bị dán băng keo vào miệng.
“Khụ khụ ~” Cô vùng vẫy, nhìn vào bóng lưng của người lái xe kia, van xin anh ta buông tha cho cô.
Anh ta quay đầu lại, là Hàn Kiệt. Lúc này trên người anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đen mực, trên mặt không còn nụ cười ấm áp xưa kia nữa.
Sâu trong đáy mắt của anh ta là sự hoang tưởng đối với cô, anh ta mê mẩn nhìn cô: “Sắp đến rồi, em chỉ có thể là cô dâu của tôi!”
Trong lòng Kim Đản Đản chửi thầm: Đồ điên, quả thật đúng là một tên điên!
Chiếc xe phóng nhanh, cô lắc qua lắc lại theo chiếc xe, đầu cô gần như choáng váng.
Cuối cùng cũng đã dừng lại, cô bị Hàn Kiệt cưỡng ép đưa xuống khỏi xe.
Ở đây rất hẻo lánh, không hề có người ở, trước mắt họ là một vùng đại dương xanh thẫm.
Màu nước biển rất tối, tối đến nỗi khiến cô có chút sợ hãi, cô cảm thấy như sắp ngạt thở đến nơi rồi.
Hàn Kiệt nhìn mặt biển xanh thẫm, giọng nói anh ta truyền tới: “Cô biết không? Tôi là con nuôi của nhà họ Hàn. Tôi coi bọn họ như cha mẹ ruột, nhưng bọn họ lại muốn vứt bỏ tôi sau khi tìm được con ruột của mình. Cô biết kết cục sau đó của bọn họ thế nào không? “
Kim Đản Đản nhìn bộ dạng anh ta như thế này, thật sự rất sợ hãi, nếu như nói anh ta của trước đây tràn trề ánh mặt trời.
Thì bây giờ, chính là ác quỷ trong bóng tối.
“Sau đó, tôi đưa họ nhốt vào bệnh viện tâm thần.”
“Người mà tôi đã từng thành tâm đối đãi, nếu họ làm tổn thương tôi một phần, thì tôi nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần!” Trong mắt anh ta hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.
*
Thượng Tiên: ╮ (╯ ▽ ╰) ╭ Đây có phải là bệnh kiều mà các bạn muốn không? Các bệnh nhân tâm thần!
Đến đây nào, các tiểu thiên sứ đáng yêu, bỏ phiếu nhé ~