Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 214: Tám mươi tám sủng quân của Nữ Đế (12)



Nàng ho một tiếng: “Chúng ái khanh, các khanh vất vả rồi. Trẫm ở trong cung không sao, mà các khanh lại ở xa, trời còn chưa sáng đã phải dậy. Trong lòng trẫm có chút áy náy!”

Một đại thần tuổi còn nhỏ tuổi nói: “Vậy thì thưa bệ hạ, để trong lòng người thoải mái hơn một chút, người tăng thêm chút bổng lộc cho các bá quan đi!”

Sắc mặt Kim Đản Đản tối sầm lại: Muốn lấy tiền của trẫm sao? Không có cửa đâu…

Vừa nhắc đến tiền nàng liền cười ha ha: “Trẫm quyết định sau này sẽ lùi thời gian tảo triều lại hai canh giờ, để các khanh được nghỉ ngơi cho tốt, như vậy mới có thể phục vụ cho quốc gia tốt hơn!”

Chủ yếu là trẫm muốn ngủ nướng. Người khác đều đi làm chín giờ về năm giờ, dựa vào cái gì mà nàng là lão đại còn phải đi làm lúc năm giờ chứ?

Nàng vừa dứt lời, đại thần trẻ tuổi bên dưới lộ ra vẻ thích thú.

Những lão thần đó lập tức quỳ xuống khuyên ngăn: “Không được đâu bệ hạ! Đây là quy củ do Hoàng Đế các triều đại trước lưu truyền lại, không thể đổi được đâu!”

“Trẫm hiểu cho sự vất vả của các khanh. Khanh nhìn xem các khanh đều lớn tuổi rồi, còn phải dậy sớm như vậy, hạ triều trở về cũng không được ngủ. Ngủ nhiều thêm một chút sẽ rất tốt cho thân thể của các khanh đấy! Hơn nữa quy củ đều do con người định ra, sao không thể đổi được chứ?” Kim Đản Đản ba la nói một tràng. Ai cũng đừng nghĩ làm phiền đến giấc ngủ của trẫm. Lại còn muốn trẫm tạo em bé, còn không để trẫm ngủ đủ, làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?

Những lão thần đó bị nàng nói đến nỗi cứng họng không nói được lời nào. Những lời bệ hạ nói quả thật có đạo lý. Nhưng mà bọn họ luôn cảm thấy làm như vậy không tốt, lại muốn nói lời phản bác.

Bọn họ thử cố gắng khuyên giải: “Nhưng mà…”



Bàn tay nhỏ của Kim Đản Đản phất một cái: “Đừng nhưng mà nữa, cứ định như vậy đi. Trẫm là miệng vàng lời ngọc, làm sao nói mà không làm được chứ?”

Các đại thần chỉ đành kìm những lời còn chưa nói ra lại. Kim Đản Đản một đường được Thải Điệp và Lan Khê đỡ trở về.

Tinh thần của nàng rất sảng khoái. Nàng có thể ngủ nướng rồi, Vân mỹ nhân, trẫm đến đây…

Nhưng mà, trong phòng ngủ làm gì còn Vân mỹ nhân nữa chứ!

Nàng hỏi công công gác cửa, mới biết Vân mỹ nhân đã trở về cấm túc rồi!

Tinh thần nàng thất vọng, còn chưa để trẫm hôn một cái mà đã đi như vậy rồi….

Vì vậy, Kim Đản Đản chạy đi phê tấu chương, đến đúng năm giờ thì tan làm.

Nàng cười gian xảo. Vân mỹ nhân chàng bị cấm túc, trẫm không thể truyền chàng đến thị tẩm. Nhưng trẫm có thể đi tìm chàng mà. Chúng ta phải cẩn thận tính toán chuyện đêm qua.

Điện Lạc Trần.

Trong viện, dưới tán cây xanh che bóng mát.



Vân Dật Trần ngồi trước bàn đá, trên bàn đặt bàn cờ, phía trên thưa thớt vài quân cờ. Trong tay hắn cầm thư tịch đọc, thỉnh thoảng cầm quân cờ lên đặt xuống bàn cờ.

“Nữ Hoàng bệ hạ giá đáo!”

Quân cờ trong tay hắn còn chưa đặt xuống rơi xuống bàn cờ, một bàn cờ lập tức bị làm xáo trộn.

Vân Dật Trần ngước mắt lên nhìn qua. Nữ nhân đã thay long bào xuống bước đến, khóe miệng nàng như cười như không, vậy mà lại khiến Vân Dật Trần có chút chột dạ không thể giải thích được.

Hắn hơi cúi người hành lễ: “Tham kiến Nữ Hoàng bệ hạ!”

Kim Đản Đản cố ý trừng phạt hắn, cũng không bảo hắn đứng dậy. Vốn dĩ nàng cho rằng hắn sẽ luôn cúi người, không ngờ hắn lại tự mình đứng thẳng dậy.

Kim Đản Đản để đám hạ nhân lui xuống, nàng bước qua làm lộn xộn các quân cờ trên bàn, chỉ vào hắn: “Vân Dật Trần, chàng thật to gan. Sao đêm qua chàng lại dám trêu đùa trẫm như vậy?”

Bị nàng vạch trần, Vân Dật Trần không có chút hoảng sợ nào, khóe miệng hắn mang theo ý cười: “Bệ hạ, đêm qua thần quân uống say, không nhớ gì cả. Bệ hạ có thể nhắc nhở cho thần quân một chút không?”

Kim Đản Đản: Đệt, thật không biết xấu hổ mà, tên biến thái chết tiệt!

Nàng đột nhiên kìm nén ngọn lửa trong lòng xuống, vươn tay ôm eo Vân Dật Trần, một tay còn lại vuốt ve gương mặt trắng nõn của hắn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv