Tay chân nàng đều bị trói lại, giống một con sâu đang vặn vẹo giãy giụa thân thể vậy.
Nhưng mà, nàng bị ôm rất chặt, mẹ nó còn không thể giãy giụa được nữa!
Sườn mặt của nàng dán vào lồng ngực Vân Dật Trần, mà hắn thì ngủ như heo vậy.
Kim Đản Đản uất ức, rối rắm sắp muốn khóc rồi. Trẫm đến muộn, còn có thể giữ được bát cơm nữa không?
Thải Điệp ở bên ngoài lại đề cao decibel gọi một tiếng: “Nữ Hoàng bệ hạ, có phải thân thể của người có chút không thích hợp không? Hôm nay người có còn thượng triều không?”
“Ưm Ưm ~” Cứu trẫm!
Giọng nói của Kim Đản Đản quá nhỏ, khoảng cách lại xa. Thải Điệp ở bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy.
Trong lòng nàng ấy rất lo lắng, nhưng mà không có phân phó của Nữ Hoàng bệ hạ, nàng ấy lại không dám tiến vào.
Nàng ấy nghĩ thầm: Chắc là tối qua bệ hạ hoạt động thể lực quá mệt rồi!
Nhưng từ xưa đến nay, nếu Hoàng Đế không thượng triều được vì chuyện phòng the, sẽ bị người khác mắng chết. Thải Điệp rối rắm đi qua đi lại bên ngoài, không biết nên làm sao mới tốt.
Cuối cùng, Vân Dật Trần ngủ rất say cũng tỉnh lại. Ánh mắt hắn liếc nhìn về phía cái đầu nhỏ trong lòng, có chút khó hiểu. Từ khi nào mà hắn ngủ lại ấu trĩ, thích ôm đồ vật như vậy chứ?
Kim Đản Đản: (tức giận) Trẫm là người, không phải đồ vật!
Nàng lại đụng cái đầu nhỏ, nhắc nhở Vân Dật Trần.
Vân Dật Trần mặt vô biểu tình đẩy nàng ra, kéo miếng vải nhét trong miệng nàng ra, giọng nói của hắn lạnh lùng nói: “Bệ hạ, tối qua người ngủ có ngon không?”
Kim Đản Đản nghiến răng nghiến lợi một trận: “Ái quân, chàng cảm thấy thế nào?”
Vân Dật Trần không trả lời, hỏi: “Bây giờ là canh mấy rồi?”
“Đã qua thời gian thượng triều rồi!” Nàng nghiến răng nghiến lợi gằn từng câu từng chữ một.
Trên mặt Vân Dật Trần giả vờ áy náy: “Thân thể thần quân không khỏe, không thể thị tẩm, ảnh hưởng đến việc bệ hạ nghỉ ngơi. Xin bệ hạ cho thần quân cấm túc một tháng để trừng phạt!”
Kim Đản Đản: Hay cho một câu cấm túc. Không phải là chàng không muốn đến thị tẩm sao? Cừu nhỏ, trẫm còn sợ chàng hay sao?
Khóe miệng nàng cong lên: “Được, trẫm thành toàn cho chàng!” Ánh mắt nàng nhìn về phía chân tay mình vẫn bị trói, ra hiệu Vân Dật Trần cởi trói cho nàng.
Sắc mặt Vân Dật Trần có chút ngượng ngùng: “Bệ hạ, để người chịu khổ rồi. Tối qua thần quân uống nhiều không nhớ gì cả, sao người lại trói mình thành như vậy chứ?”
Trên trán Kim Đản Đản nổi đầy gân xanh: “Mau cởi ra cho trẫm!”
Một lúc sau, Kim Đản Đản đạt được tự do. Nàng rất muốn hành hung Vân Dật Trần một trận, những lại lo lắng cho thân thể của hắn.
Mà chuyện quan trọng nhất nhất nhất trước mắt chính là: Hôm nay nếu trẫm còn không thượng triều, trẫm sợ trẫm sẽ không giữ được bát cơm mất!
Nàng để Trương công công đến triều đường ổn định những đại thần đó trước. Thải Điệp và Lan Khê nhanh chóng mặc long bào, trang điểm qua loa cho nàng.
Kim Đản Đản nhìn dáng vẻ bị bệnh nặng của mình trong gương, để Thải Điệp và Lan Khê đỡ nàng bước vào triều đường.
Kim Đản Đản vừa bước vào, tiếng nghị luận bên trong lập tức ngừng lại.
Nàng ngồi trên long ỷ, văn võ bá quan bên dưới cúi lạy: “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Kim Đản Đản nắm chặt tay đặt ở bên miệng ho một chút, yếu ớt nói: “Khụ khụ ~ Chúng ái khanh bình thân!”
Các đại thần nhìn thấy Nữ Đế bệnh nặng còn đến thượng triều, trong lòng không khỏi có chút đồng tình. Liên tiếp ba năm, mỗi ngày đều tảo triều, mà những thần tử như bọn họ còn có thể xin nghỉ, nhưng Nữ Đế chỉ có thể kiên trì thôi!
Đại thần trẻ tuổi âm thầm đánh giá Kim Đản Đản: Có phải là do bệ hạ ngủ không đủ không? Có phải là tối qua bệ hạ hoạt động thể lực quá mệt rồi không?
Kim Đản Đản để mặc bọn họ đánh giá nàng, dù sao trong lòng nàng cũng trong sáng vô tư. Nàng hoàn toàn không ăn được thịt, ngược lại còn bị… Chuyện này nói nhiều cũng chỉ toàn nước mắt thôi!