Ánh mắt nàng hàm chứa nhu tình và cưng chiều: “Ái quân, trẫm cứ muốn trêu chọc chàng, trọn đời trọn kiếp, chàng không trốn được đâu. Khi nào thì chàng chuẩn bị sinh hạ long chủng cho trẫm đây?”
Lời này đối với Vân Dật Trần người lớn lên ở Nam Vân Quốc, nơi có tư tưởng trọng nam khinh nữ đó, chính là một loại sỉ nhục.
Thân mình hắn hơi lùi về sau, thoát khỏi sự đụng chạm của Kim Đản Đản: “Bệ hạ, thân thể của thần quân không tốt, sợ là…”
Kim Đản Đản thản nhiên nói: “Ồ ~ Vậy trẫm tìm ngự y kê cho chàng chút thuốc bồi bổ thân thể, cố gắng sớm ngày sinh một tiểu tử mập mạp cho trẫm!”
Nhìn thấy sắc mặt đen sì của Vân Dật Trần, Kim Đản Đản cười lớn rời đi, xa xa nghe thấy giọng nói của nàng truyền đến: “Đêm này trẫm sẽ truyền Phượng Hậu thị tẩm. Chuyện phòng the của chàng ấy lợi hại hơn chàng nhiều!”
Nhìn thấy bóng lưng tôn quý đó rời đi, nghe thấy lời nàng nói, sắc mặt Vân Dật Trần đen lại. Không biết tại sao hắn lại cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, không thể thở được.
Hắn lấy khăn tay ra che miệng ho một lúc, hoàn toàn không đặt chuyện vừa rồi vào trong lòng. Nàng truyền ai vào thị tẩm thì liên quan gì đến hắn chứ?
Sau khi Phượng Hậu Đế Quân Diệu nhận được tin tức, trong lòng hắn rất đắc ý. Nữ Đế ái mộ hắn hơn ba năm, sao có thể dễ dàng thích người khác được chứ?
Cho dù bây giờ hắn đã là Phượng Hậu của Nữ Đế, Yên Vương này vẫn nhớ mãi không quên hắn.
Thành tựu cao nhất của nam nhân chẳng qua cũng chỉ như hắn mà thôi. Nắm chắc trong tay trái tim của hai nữ nhân cao quý nhất, cho dù sau này ai mãi mãi là Đế Vương, hắn đều là Phượng Hậu.
Bóng đêm dần đến.
Đế Quân Diệu khẽ nâng cằm lên, hắn cố gắng che giấu đắc ý trong mắt, để khiến hắn trông lạnh lùng hơn một chút. Nữ nhân đều thích loại băng sơn mỹ nam cấm dục như hắn.
(Thượng Tiên: Phì, thật không biết xấu hổ!)
Hắn tràn đầy mong đợi bước vào điện Long Đằng. Gần như không cần đoán cũng biết, Đế Vương nhất định sẽ đợi hắn giống như chú chó Nhật, vẻ mặt ái mộ nhìn hắn.
(Thượng Tiên: Đản Đản, mau ra đây đánh chết tên khổng tước nam này đi!
Đản Đản: Đi ra làm gì? Miễn để hắn cho rằng trẫm muốn nghênh tiếp hắn.
Thượng Tiên: Tôi ngậm miệng, giao cho cô làm là được rồi!)
Đế Quân Diệu liếc nhìn một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của Nữ Đế đâu. Ánh mắt hắn nhìn về phía giường màn màu vàng, trong mắt hắn tràn đầy đắc ý: Nữ Đế nóng lòng muốn quyến rũ hắn như vậy sao?
Giọng nói của hắn mềm mại giống như mèo phát tình vậy: “Bệ hạ, Quân Diệu bước vào đây…”
Khi Kim Đản Đản bước vào thì nghe thấy một câu như vậy, khiến nàng ghê tởm đến nỗi sắp nổi da gà.
Mỹ nam lạnh lùng đã nói đâu rồi?
Phượng Hậu à, làm phiền ngươi diễn kịch thì diễn cho trót đi!
Nàng nhìn thấy Đế Quân Diệu đi về phía giường, hắn muốn duỗi tay mở bức màn ra.
Đôi mắt xinh đẹp của Kim Đản Đản phun ra lửa, giọng nói tức giận: “Trẫm cho chàng đụng vào đồ của trẫm sao?”
Động tác trên tay Đế Quân Diệu dừng lại, quay người lại, nhìn Nữ Đế có chút tức giận. Tuy nhiên trong mắt hắn lại là nàng đang trách cứ hắn không thân mật với nàng.
Hắn nhẹ giọng dỗ dành: “Bệ hạ, người đừng trách Quân Diệu. Quân Diệu không hiến dâng thân thể là vì muốn khích lệ người, giúp người sớm thu thiên hạ về một mối!”
“Ồ? Vậy chàng đến thiên điện nghỉ ngơi sớm chút đi, trẫm mệt rồi!” Giọng điệu của nàng rất bình thản, lửa giận trên mặt nàng đã giảm bớt, dường như bị lời nói của hắn an ủi rồi!
Đế Quân Diệu còn muốn nói một số lời ngon tiếng ngọt với nàng, để nàng càng thêm một lòng với hắn: “Bệ hạ, đêm nay người thật đẹp, có cảm giác mềm yếu của nữ tử. Quân Diệu muốn bảo vệ người trọn đời trọn kiếp!”
Kim Đản Đản: Mẹ nó, trẫm đẹp hay không thì liên quan cái rắm gì đến ngươi chứ?
Cảm giác mềm yếu sao? Ngươi mẹ nó mới là cảm giác mềm yếu đấy! Trẫm phải tràn đầy bá khí!
Bảo vệ trọn đời trọn kiếp, mẹ nó ngươi đừng làm trẫm ghê tởm nữa! Trẫm chỉ là người của một mình Tiểu Mạch Tử thôi!