div class="text-left"> Y cũng không đi tìm Kim Đản Đản, chỉ để ý đến động tĩnh của nàng.
Kim Đản Đản nói luyên thuyên với hạc giấy: “Mặc Trạch, ngươi biết Nguyệt Hoa đáng ghét thế nào không? Chàng vậy mà lại quên mất ta, tức chết ta rồi. Chúng ta cùng trở về thế giới hiện đại đi, cho chàng ấy tức một trận!”
Đối diện truyền đến giọng nói của Mặc Trạch: “Tiểu Yên Nhi, ca đã tìm được cách trở về rồi. Hôm khác chúng ta cùng trở về xem sao!”
Kim Đản Đản tràn đầy thích thú đồng ý: “Ừ, được. Vậy chọn ngày không bằng…”
Còn chưa nói xong, hạc giấy trong tay nàng đã biến thành nhiều mảnh.
Kim Đản Đản cảm thấy không khí dường như đều đông cứng lại. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy toàn thân Nguyệt Hoa Tiên Tôn đầy tà khí, trên người y còn tỏa ra áp suất thấp.
Kim Đản Đản bĩu miệng nhỏ, gương mặt nhỏ của nàng tức giận phồng lên nhìn y: “Làm gì vậy, chàng đền hạc giấy cho ta!”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn bước từng bước lại gần, áp lực lớn mạnh của y khiến khí thế của Kim Đản Đản yếu đi. Nàng muốn lùi lại phía sau, nhưng phát hiện chân nàng không thể bước đi một bước nào nữa, đến cả cơ thể cũng không thể cử động được.
Mà vẻ mặt của y rất đáng sợ, giống như muốn giết người vậy.
“Chàng làm gì vậy? Chàng làm gì ta rồi? Tại sao ta không thể cử động được nữa?” Trong lòng Kim Đản Đản rất sợ, có phải thật sự giống như Mặc Trạch nói, Nguyệt Hoa Tiên Tôn sống hơn vạn năm, bị bệnh rồi không!
Môi Nguyệt Hoa Tiên Tôn mím chặt thành một đường thẳng, trong lòng y vô cùng tức giận. Đứa trẻ mà y vất vả nuôi lớn, người y đợi hơn vạn năm, vậy mà nàng lại muốn chạy trốn cùng với người khác.
Tròng mắt y đỏ đến mức gần như có thể chảy ra máu. Y tiến lại gần bóp cầm Kim Đản Đản, giọng điệu bá đạo nói: “Phượng Như Yên, bản tôn từng nói nàng là vợ nuôi từ nhỏ của bản tôn. Nàng quên rồi sao?”
Kim Đản Đản khẽ nhếch miệng nhỏ, y hồi phục trí nhớ rồi sao?
Nhưng tại sao y không nói với nàng chứ?
Trong lòng nàng vừa chua xót lại vừa hài lòng, nhất thời nàng không biết nên trả lời thế nào.
Gương mặt yêu nghiệt của Nguyệt Hoa Tiên Tôn tiến lại gần, hôn lên đôi môi hơi hé mở của Kim Đản Đản.
Lần này, y hôn rất lâu rất lâu.
Nước mắt của hai người cũng sắp rơi xuống rồi, trong lòng hai người đều là nỗi oan ức vô tận.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn cắn môi nàng, chảy nước mắt chất vấn: “Phượng Như Yên, nàng muốn phản bội bản tôn, nàng còn không biết xấu hổ mà khóc sao?”
Kim Đản Đản cũng rất ủy khuất: “Trước kia khi chàng không có tơ tình, ta vất vả theo đuổi chàng như vậy. Bây giờ ta sống lại, nhưng chàng lại quên mất ta, ghét bỏ ta như vậy. Ta chẳng qua chỉ muốn cùng Mặc Trạch trở về hiện đại chơi một chút, giải sầu thôi. Sao ta có thể phản bội chàng chứ?”
“Bản tôn không cho phép nàng qua lại gần gũi với người khác!” Hai tay Nguyệt Hoa Tiên Tôn giam cầm vòng eo của Kim Đản Đản.
“Dựa vào cái gì chứ?” Kim Đản Đản rất không thích tính cách duy ngã độc tôn này của y.
“Dựa vào việc nàng là nữ nhân của bản tôn!” Nói xong y vác Kim Đản Đản lên vai, đi về phía phòng ngủ.
Kim Đản Đản vô cùng không phục: “Này! Lúc chàng không cần ta thì bảo ta cút. Lúc chàng cần ta thì muốn ngủ với ta. Không có cửa đâu!”
Nguyệt Hoa Tiên Tôn tức đến nỗi sắc mặt đen lại, bước nhanh đến phòng ngủ, ném Kim Đản Đản lên giường, nhìn xuống nàng.
“Khốn nạn, đồ khốn, sư phụ xấu xa!” Kim Đản Đản buột miệng chửi mắng, y thật sự là một tên vô liêm sỉ mà!
Nguyệt Hoa Tiên Tôn nhíu mày, vỗ bốp bốp vào mông nhỏ của nàng.
Nước mắt Kim Đản Đản tuôn chảy: “Hu hu hu~ Chàng đánh ta. Chàng quả nhiên giống như Mặc Trạch nói, lão biến thái!”
Trong lòng Nguyệt Hoa Tiên Tôn tràn đầy tức giận, lật người Kim Đản Đản lại, hôn lên môi nàng.
Một lúc sau, thấy gương mặt nhỏ của nàng đỏ bừng, y mới hỏi: “Đã biết sai chưa?”
Kim Đản Đản bĩu môi: “Biết rồi!” Biết mới lạ ấy, nhưng mà lúc này không thể không nhận sai.
Khóe miệng Nguyệt Hoa Tiên Tôn khẽ cong lên: “Biết là tốt rồi. Sau này nàng ngoan ngoãn ở lại đây, đừng nghĩ đi đến chỗ khác. Nàng chỉ có thể nhìn một nam nhân là vi phu thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com