div class="text-left"> “Vi phu?” Gương mặt nhỏ của Kim Đản Đản đỏ bừng, tim đập rất nhanh.
Nguyệt Hoa Tiên Tôn xoắn một lọn tóc của nàng đặt lên chóp mũi ngửi: “Nàng từng nói ‘một ngày làm thầy cả đời làm phu’. Bây giờ bản tôn cũng chỉ làm theo ý nguyện của nàng thôi!”
Kim Đản Đản nhìn nam tử hồng y tóc trắng trước mặt, tim nàng đập loạn xạ, hô hấp không khỏi trở lên căng thẳng. Nhưng nàng không thể bỏ qua chuyện này như vậy được.
Y dựa vào cái gì mà khống chế tự do của nàng chứ?
Gương mặt nhỏ của nàng quay đi không nhìn y nữa, kiêu ngạo nói: “Chàng làm như vậy là giam lỏng ta, ta còn lâu mới nghe lời chàng!”
Tuy nhiên lời này của nàng vào trong mắt Nguyệt Hoa Tiên Tôn lại là ‘Ta muốn ra ngoài tìm Mặc Trạch!”
Y tức giận đến nỗi trong đôi mắt màu đỏ của y sắp phun ra lửa. Y cúi người hôn lên môi Kim Đản Đản, nụ hôn đi đến đâu, y phục bị cởi ra đến đấy.
Kim Đản Đản giống như quả trứng gà bị lột vỏ vậy, thứ nàng sắp phải đối mặt là để mặc Nguyệt Hoa Tiên Tôn chiên (cưỡng ép) rán (ngủ).
Kết quả của việc không nghe lời chính là bị y ăn sạch sẽ, sau đó nàng yếu ớt nằm trên giường, xương cốt trên người nàng đau đến nỗi giống như tan thành từng mảnh vậy.
Vị sư tôn nào đó ăn đến nghiện, nhất thời không thể dừng lại, hàng đêm y đều phải thưởng thức một phen.
Kim Đản Đản bi thương đẻ cho y một ổ trứng, nở ra một ổ em bé!
Ngày ngày đều ồn ào: “Cha ơi, nương ơi, đói ~”
Ban ngày nàng bận rộn chăm sóc con, đến tối lại phải hầu hạ Nguyệt Hoa Tiên Tôn ăn thịt!
Cuối cùng trôi qua hàng vạn năm, con người cũng không tín ngưỡng vào thần nữa.
Bọn họ cũng theo đó mà già đi, chết đi.
Kim Đản Đản trở về không gian viễn tưởng khoa học đó.
Hệ thống quân trêu chọc nói [Ai ya ! Kí chủ, tinh thần rất tốt nha!]
Kim Đản Đản liếc mắt nó một cái: “Hệ thống quân, chị bị bắt nạt quá thảm rồi, có thế giới nữ tôn nào không vậy?”
Mi mắt hệ thống quân cong lên [Có. Đây là thế giới lý tưởng của hầu hết phụ nữ, xác suất truyền tống cũng không cao đâu nha~]
Trong mắt Kim Đản Đản tràn đầy ánh sáng rực rỡ: “Có là tốt rồi. Chị muốn để cho Tiểu Mạch Tử cúi người xưng thần với chị!”
“Bắt đầu truyền tống đi, chị muốn vương triều nữ tôn ~” Kim Đản Đản một mặt mong chờ.
Sau đó cô bị chuyển đến một thế giới khác. Cô đang ở trong một căn phòng ngăn nắp, trước mặt là một chiếc máy tính, trong màn hình đang phát ra hình trò chơi, mọi thứ đều là màu xám xịt. Khi cô biết, đây là nhân vật trong trò chơi đã chết rồi!
Cô chớp mắt: “Hệ thống quân, sao không phải là nữ tôn chứ?”
Hệ thống quân đắc ý ôm cánh tay bay đi bay lại, hoa cúc lớn màu vàng trên yếm của nó thật sự sắp làm mù mắt người khác rồi [Bản hệ thống quân không đảm bảo sẽ truyền tống thành công mà!]
“Em… đáng ghét!” Kim Đản Đản tức giận nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Chị quên rút thưởng rồi!”
Hệ thống quân đung đưa [Kí chủ, đây là do chị ngắt lời quên mất, mất rồi không trách được bản quân quân đâu!]
Kim Đản Đản tức giận không muốn nói chuyện với nó nữa, sắp xếp lại ký ức trong đầu.
Nguyên chủ Lãnh Tâm Nguyệt, từ nhỏ đến lớn đều ở cô nhi viện, không biết cha mẹ là ai.
Cô tư chất thông minh, thành tích học tập ưu tú. Trường học cho cô học bổng lên đại học, toàn bộ phí sinh hoạt ở đại học đều do cô chơi game kiếm được!
Mà mơ ước của nguyên chủ là [Trở thành người giàu có, tìm được cha mẹ ruột của cô. Để bọn họ biết họ đã vất bỏ cô là một người tài giỏi thế nào.]
Tuy nhiên khi cô đang liều mạng chơi game kiếm tiền thì bị đột tử!
Kim Đản Đản nhìn con chip màu xanh nhạt to bằng móng tay đặt ở trên bàn, cô tiếp tục cầm nó lên dán vào huyệt thái dương giống như nguyên chủ.
Cô lập tức cảm thấy cơ thể mình như đang ở trong game. Đây là một game ba chiều, có tên là [Ước hẹn tam thế], là game nổi tiếng nhất hiện nay.
Mà nguyên chủ đứng thứ chín trong bảng xếp hạng toàn sever, là game thủ nữ duy nhất trong top mười, còn là một game thủ chưa bao giờ nạp tiền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com