Edit: Kim
Ngày nào cung điện của Mẫu Nhụy cũng rối loạn gà bay chó sủa, Mẫu Nhụy cảm thấy không ổn, thần kinh cũng sắp suy nhược tới nơi.
Đầu óc hẳn phải có bệnh mới có thể cảm thấy, mình có thể nuôi dạy đứa trẻ giống như Diêm Vương này thành một người dịu dàng hiền thục, được Yêu Vương yêu thích.
Nàng đang nằm mơ cái gì vậy.
Mẫu Nhụy nói với Nam Chi: “Quân Hậu à, đã lâu ngươi không trở về cung Yêu Vương rồi, quân thượng chắc hẳn sẽ không vui đi?”
Đi nhanh đi!
Có biết bao nhiêu người làm thuộc hạ của đứa trẻ này sống cũng quá gian nan.
Nam Chi không chút để ý nói: “Không đâu, Long Khuyết sẽ không tức giận.”
Cô mới mặc kệ Long Khuyết có tức giận hay không.
Dù sao thì bây giờ cô cũng không sợ Long Khuyết.
Đứa trẻ nghịch ngợm có thực lực, thật sự là muốn làm gì thì làm.
Đặc biệt là một nơi dã man như Yêu giới, thực lực chính là tất cả.
Mẫu Nhụy hít sâu một hơi, “Quân hậu, ta cảm thấy ngươi nên trở về đi thôi, thời gian trôi qua, sẽ truyền ra đủ các loại đồn đãi, nói ngươi bị Yêu Vương vứt bỏ.”
Nam Chi càng không thèm để ý, “Không làm Yêu Hậu, ta có thể làm trưởng lão nha.”
Mẫu Nhụy:……
Mẹ nó, trưởng lão là ta, là ta!
Ngươi không làm Yêu Hậu, lại trở về đoạt vị trí trưởng lão của ta.
Chết tiệt!
Ngươi vẫn nên trở về làm Yêu Hậu đi.
Nam Chi đột nhiên nói với Mẫu Nhụy: “Chúng ta đi tìm trưởng lão đi, ta muốn đánh với bọn họ một trận, như vậy, về sau dì sẽ không cần phải sợ bọn họ nữa.”
Trong khoảng thời gian này, Nam Chi đã có đột phá trong tu luyện.
Gặp càng nhiều chủng tộc, nhìn càng nhiều phương thức tấn công, Nam Chi càng nghĩ ra nhiều phương pháp.
Mỗi người đều có tập tính riêng, Nam Chi cảm thấy người nào tài giỏi cũng có thể học hỏi, bây giờ cần một người đứng ra thử nghiệm, đánh giá những trưởng lão đó một chút.
Ở trong một thế giới như vậy, trong đầu Nam Chi chỉ có hai chữ, đánh nhau, đánh nhau!
Mọi việc đều có thể giải quyết bằng đánh nhau, đầu óc Nam Chi cũng không phải suy nghĩ nhiều.
Mẫu Nhụy:……
Đột nhiên cảm động!
Đứa trẻ này khiến người ta vừa thương lại vừa hận, Mẫu Nhụy thở dài một hơi nói: “Yên Phi, ngươi tuổi còn nhỏ, thời gian tu luyện ngắn, chưa thể so với mấy lão yêu quái lớn tuổi đó được, chúng ta không vội.”
Những cái yêu đó đều là tộc chim bay cá nhảy, móng sắc răng nhọn, đối với thực vật mà nói, vô cùng có lực sát thương.
Nam Chi chống nạnh: “Không sợ, dù sao thì ta cũng chỉ muốn thử nghiệm một chút, bọn họ cũng không thể giết ta, ta là Yêu Hậu.”
Mẫu Nhụy:……
Ngươi thực sự có thể ý thế hiếp người, đánh thắng thì làm trưởng lão, đánh không lại thì chính là Yêu Hậu.
Mẫu Nhụy không muốn ngày nào cũng phải nghe đứa trẻ lải nhải bên tai, cũng muốn mọi người được nhẹ nhàng một chút, vì thế nói: “Vừa lúc ngày mai có buổi tụ họp của các trưởng lão, cùng quân thượng xử lý công việc.”
Nam Chi: “Ừm, được.”
Ngày hôm sau, Nam Chi cùng Mẫu Nhụy tới cung Yêu Vương, những người bị Nam Chi hành hạ nhìn thấy cô đi khỏi, ai nấy đều vui mừng hoan hô.
Nam Chi để Mai Ngọc ở lại, để Mai Ngọc giám sát việc tu luyện của những người này, không được lười biếng.
Nam Chi cảm thấy Yêu tộc thật sự rất lười biếng, hệ thống ca ca nói là bởi vì Yêu tộc có tuổi thọ dài, tất nhiên sẽ không giống con người, không dám lãng phí thời gian.
Nam Chi cảm thấy, thời gian của Yêu tộc cũng không thể lãng phí, ngủ một giấc chính là một năm, như vậy không tốt, rất không tốt.
Mọi người:……
Ngươi cũng đi rồi, còn không quên giám sát chúng ta tu luyện, ngươi đúng là ma quỷ.
Đại đa số mọi người trong Yêu tộc đều không ôm dã tâm gì lớn, đặc biệt là hoa cỏ cây cối.
Cũng chỉ có Mẫu Nhụy trưởng lão mới để ý tới việc tộc Hoa yêu yếu ớt, bởi vì nàng không có quyền lên tiếng trong đoàn trưởng lão.
Trên mặt Mai Ngọc nở nụ cười, “Ta sẽ giám sát bọn họ thật tốt, quân hậu yên tâm.”
Mọi người tức giận trợn mắt nhìn Mai Ngọc, khoảng thời gian này, một cái hoa mai yêu như Mai Ngọc lại rất uy phong, bởi vì là thị nữ của Yêu Hậu, cho nên có thể diễu võ dương oai.
Mẫu Nhụy và Nam Chi đi đến đại sảnh của cung Yêu Vương, có rất nhiều trưởng lão đang tụ tập ở đây, mọi người thấy Nam Chi và Mẫu Nhụy đến, chỉ nhìn thoáng qua rồi rời mắt.
Căn bản không thèm để ý tới tộc Hoa yêu.
Có một ít trưởng lão vì lễ nghi mà hành lễ có lệ với Yêu Hậu là Nam Chi, dù sao thì đây cũng là Yêu Hậu.
Nam Chi tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, nhìn dáng vẻ giống như là muốn ở lại đây.
Có trưởng lão hỏi Mẫu Nhụy: “Yêu Hậu nhà ngươi ở đây làm gì?”
Nam Chi sửa lại cho đúng, “Ta là Yêu Hậu của tất cả các ngươi, không phải Yêu Hậu của dì Nhụy.”
Mọi người có lệ gật đầu, đúng, đúng, đúng…….
Mọi người đều sẽ không để ý tới một đứa trẻ, tụ tập lại nói chuyện, có nhiều chủng tộc như vậy, có thân thiện, cũng có thù địch, tập hợp lại với nhau là bắt đầu mỉa mai, cãi cọ ầm ĩ.
Nam Chi đánh giá những người này, bàn bạc với Mẫu Nhụy, để Mẫu Nhụy giới thiệu những người này.
Nam Chi nhận mặt người, ghi nhớ chủng tộc của bọn họ, nhớ kỹ thiên phú của từng chủng tộc, đến lúc đánh nhau cũng có thể né tránh một chút.
Long Khuyết tiến vào phòng nghị sự lập tức nhìn thấy Nam Chi, một đứa trẻ trắng trắng mềm mềm ngồi trong một nhóm người già, cực kỳ nổi bật.
Nam Chi nhìn thấy Long Khuyết, cười tủm tỉm hô: “Tướng công.”
Long Khuyết hỏi: “Ngươi ở đây làm gì?”
Thái độ của hắn còn tính là tốt, không trừng mắt cũng không hừ mũi, làm các trưởng lão ở đây đều giật mình.
Không phải bọn họ không biết Long Khuyết rất chán ghét Yêu Hậu, nhưng bây giờ xem ra, quan hệ cũng không tệ lắm đâu.
Nam Chi nói: “Ta muốn trở thành trưởng lão, cho nên ta liền tới đây.”
Long Khuyết đã sớm biết Yên Phi muốn gây tai họa cho đoàn trưởng lão, hắn cố nén cười: “Được, nhưng ngươi phải khiêu chiến với đoàn trưởng lão.”
Các trưởng lão kinh ngạc, bối rối, đã xảy ra chuyện gì, Yêu Hậu muốn trở thành trưởng lão, sao lại có cảm giác đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện.
Có trưởng lão nói với Long Khuyết: “Quân thượng, chức vị trưởng lão không thể lấy ra làm trò đùa.”
Long Khuyết chỉ nói: “Việc nàng ta muốn trở thành trưởng lão đâu liên quan gì tới ta.”
Không liên quan đến ta, đừng tìm ta.
Trưởng lão hỏi Mẫu Nhụy: “Quân hậu trở thành trưởng lão, vậy ngươi thì sao?”
Mẫu Nhụy chỉ có thể cười không nói gì, ta có thể làm sao bây giờ, ta không đánh thắng được nàng.
Đứa trẻ không nói đạo lý, chỉ biết liều lĩnh.
Đặc biệt là đứa trẻ này còn có lực sát thương cực mạnh, khiến người ta rất bất đắc dĩ.
Long Khuyết cùng các trưởng lão xử lý công việc trong Yêu tộc, Nam Chi đứng bên cạnh Long Khuyết nghe, nghe đến mức mơ màng sắp ngủ, thật sự rất khô khan.
Nam Chi đột nhiên cảm thấy đầu óc mình rất ngốc, trong đầu chỉ có đánh nhau, không thể như vậy được.
Trên thực tế Long Khuyết cũng rất bực bội, bị các trưởng lão mỗi người nói câu khiến đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn phải giả bộ thâm trầm, ra vẻ trầm tư suy nghĩ, sau đó lại gật đật đầu.
Giả vờ giả vịt đến mức kiệt sức, nhìn thấy Yên Phi bên cạnh mắt nổi đầy sao, tức khắc cảm thấy có chút đồng bệnh tương liên.
Thật vất vả mới kết thúc buổi nghị sự, Nam Chi vừa nghe thấy nói kết thúc, lập tức giật mình một cái tỉnh táo lại, cô nói ngay: “Có phải bây giờ ta khiêu chiến các trưởng lão, là có thể trở thành trưởng lão không?”
Các trưởng lão:……
Ngươi còn chưa có quên sao?
Đánh nhau với một đứa trẻ, lỡ như xuống tay nặng một chút, đánh chết Yêu Hậu thì phải làm sao bây giờ?
Đây chỉ là đùa giỡn, các trưởng lão cũng lười chơi đùa với một đứa trẻ.
Trưởng lão nói với Nam Chi: “Tộc Hoa yêu các ngươi ai làm trưởng lão, cũng không liên quan tới chúng ta, quân hậu, ngươi muốn làm trưởng lão, có thể nói Mẫu Nhụy nhường cho ngươi.”
Đây là đang dỗ dành trẻ con.