Edit: Kim
Tuyên Thanh trêu chọc: “Ngày nào ngươi cũng làm anh hùng cứu mỹ nhân, không vui sao?”
“Vui vẻ cái rắm.” Long Khuyết trực tiếp mắng, “Có gì đáng mừng, cứu một người phàm thì có cái gì mà vui vẻ.”
Bây giờ cảm giác của Long Khuyết đối với người phàm là hoàn toàn không có cảm tình, rốt cuộc thì bây giờ hắn cũng đã có Yêu Hậu, cho dù Long Khuyết có không thừa nhận cái Yêu Hậu này, nhưng trong tiềm thức vẫn biết mình có thê tử.
Thứ hai, Tuyên Phù chết chưa được một trăm năm, bây giờ vẫn còn khắc sâu trong lòng Long Khuyết.
Không phải là mấy trăm năm sau, Tuyên Phù đã phai nhạt đi một chút, cũng không có Yêu Hậu.
Long Khuyết tuổi còn nhỏ, vẫn chưa giác ngộ.
Có thể nói, một kiếp này của Diêu Xu là bước ra từ địa ngục, muốn tâm đầu ý hợp với Long Khuyết, là một chuyện rất khó.
Tuyên Thanh thở dài, “Ta đã lật tung Tàng Thư Các lên rồi, vẫn không thể tìm được cách giải trừ khế ước máu, ta sẽ về tộc Khổng Tước một chuyến.”
Long Khuyết thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, “Ngươi trở về hỏi trưởng bối, lỡ như để lộ chuyện khế ước máu của ta thì phải làm sao?”
Tuyên Thanh lắc đầu, “Ta sẽ không nói, cho dù có nói, cũng sẽ nói là ta bị ký khế ước máu.”
Long Khuyết sờ sờ mũi, bên cạnh Long Khuyết thật sự không có ai, chỉ có một mình Tuyên Thanh.
Tuyên Thanh cũng giống Tuyên Phù, đều đối xử với hắn rất tốt.
Tuyên Thanh thở dài, không nói gì thêm, xoay người trở về tộc Khổng Tước.
Trước khi đi Tuyên Thanh có dặn dò: “Ngươi phải để ý tới Diêu Xu, đừng để xảy ra chuyện.”
Long Khuyết liên tục gật đầu, “Ta biết rồi, ta nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào nàng ta, khoảng thời gian này ta sẽ không tu luyện, chỉ chú ý tới nàng ta.”
Liên quan tới tính mạng của mình, Long Khuyết rất để ý, hắn còn trẻ tuổi như vậy, không thể chết được.
Tuyên Thanh trở về tộc Khổng Tước, Long Khuyết đột nhiên cảm thấy cung Yêu Vương rất quạnh quẽ, nơi này chỉ còn lại một mình hắn, ngay cả một người nói chuyện cũng không có.
Cái Yên Phi kia trở về tộc, trong khoảng thời gian ngắn cũng không quay trở lại.
Nhưng mà Long Khuyết cũng không để ý, không có Yêu Hậu thì không có Yêu Hậu, Long Khuyết mới không thèm để ý đâu, bọn họ gặp mặt chính là không đánh nhau cũng là cãi nhau.
Long Khuyết hơi thiếp đi, lại bị thị nữ đánh thức, sắc mặt của hắn rất khó coi, không vui nói: “Ngươi không thấy ta đang nghỉ ngơi sao, ngơ ngác đi vào bẩm báo, một chút ánh mắt cũng không có.”
Thị nữ vội vàng thỉnh tội, nói: “Là Diêu Xu cô nương tới.”
Thị nữ cũng không còn cách nào, trong khoảng thời gian này, bọn thị nữ đều thấy được quân thượng rất coi trọng Diêu Xu, Diêu Xu tới, các nàng cũng không dám coi thường, lập tức đi vào bẩm báo, kết quả lại bị quân thượng mắng cho một trận.
Bọn thị nữ cảm thấy mình sống khó khăn quá!
Kẹp giữa hai bên thật sự rất khó.
Thật hâm mộ Mai Ngọc, chỉ cần hầu hạ quân hậu, quân hậu vẫn là một đứa trẻ, là một chủ tử tốt!
Long Khuyết xoa xoa giữa mày, nói với thị nữ: “Để nàng ta vào.”
Diêu Xu đi vào, trong tay còn cầm theo hộp đồ ăn, nàng cười nói với Long Khuyết: “Ta làm cho ngươi một ít đồ ăn của nhân gian, hương vị rất ngon, ngươi nếm thử đi.”
Long Khuyết:……
Khuôn mặt Long Khuyết hiện lên vẻ khó xử, hắn không hiểu, tại sao Diêu Xu lại thích làm đồ ăn cho hắn như vậy, mấy thứ này sao có thể ngon được, toàn là tạp chất, rất ít linh khí, cái này vẫn là dùng nguyên liệu nấu ăn của Yêu giới.
Long Khuyết chỉ nói: “Ngươi để ở đây đi, lát nữa ta sẽ ăn.” Lát nữa sẽ ném đi.
Diêu Xu dùng ánh mắt trông mong nhìn Long Khuyết, “Ngươi ăn luôn bây giờ đi.”
Long Khuyết:???
Tại sao nhất định phải nhìn thấy hắn ăn, có hạ độc vào bên trong sao?
Long Khuyết tùy tiện cần một khối điểm tâm lên, ngửi ngửi, ném vào trong miệng, nuốt luôn.
“Có ngon không?” Diêu Xu mong đợi nhìn Long Khuyết, trong ánh mắt đều là chờ mong, là dáng vẻ của một tiểu cô nương.
Long Khuyết tùy ý gật đầu, vô cùng có lệ, “Ngon, ngon.”
Diêu Xu nhìn ra Long Khuyết có lệ, nhưng cũng không tức giận, rốt cuộc thì Long Khuyết cũng là Yêu Vương, có món ngon nào mà chưa từng ăn qua, vậy mà hắn vẫn ăn món ăn nàng làm.
Diêu Xu nói: “Ngon thì ngươi ăn nhiều một chút, Long Khuyết, cảm ơn ngươi luôn cứu ta.”
Lời này vừa nói ra, Long Khuyết lập tức phát hỏa, hắn không nhịn được nói: “Ngươi có thể ở yên trong cung được không, không cần chạy lung tung, Yêu giới đối với ngươi mà nói, vẫn rất nguy hiểm.”
Long Khuyết đã là kiềm chế mà nói chuyện rồi, hắn thật hận không thể đánh gãy chân Diêu Xu, khiến nàng muốn đi đâu cũng không thể đi được.
Ồ……..
Ánh mắt Long Khuyết đột nhiên sáng lên, hắn cảm thấy đánh gãy chân Diêu Xu, nàng vừa không mất mạng, lại có thể khiến nàng không chạy ra ngoài được, sẽ không gặp phải nguy hiểm.
Wow!
Đây đúng là một ý kiến hay, một chủ ý tuyệt diệu.
Long Khuyết sẽ đau lòng vì một người phàm sao?
Đùa cái gì vậy, ngay đến cả người trong Yêu tộc Yêu Vương còn không để trong lòng, càng đừng nói tới một con kiến giống như người phàm.
Con người khi dẫm chết, bóp chết một con kiến, sẽ để ý sao, căn bản là không thèm để ý.
Ánh mắt Long Khuyết đặt trên đùi Diêu Xu, ánh mắt sáng ngời, nóng lòng muốn thử, tràn ngập ác ý đơn thuần.
Trong lòng Diêu Xu bây giờ chỉ có vui mừng vì Long Khuyết quan tâm tới mình, không hề ý thức được, nam nhân mà mình thích đang muốn dẫm nát xương đùi của nàng, khiến nàng không thể đi lại được.
Diêu Xu ngọt ngào nói: “Ta biết rồi, ta sẽ không đi đâu cả, ta chỉ ở yên trong cung Yêu Vương.”
Long Khuyết suy nghĩ một chút, chờ thêm một thời gian nữa, nếu Diêu Xu lại gặp phải chuyện gì, hắn sẽ đánh gãy chân nàng.
Thời điểm xảy ra chuyện, chân có bị chặt đứt, cũng là bình thường!
Diêu Xu vui vui vẻ vẻ tới, lại vui vui vẻ vẻ đi, hoàn toàn không biết chân mình thiếu chút nữa đã bị chặt đứt.
Diêu Xu vui vẻ nói với Bạch Sương: “Bạch Sương, ta cảm thấy Long Khuyết đã thay đổi rồi, khoảng cách giữa ta và Long Khuyết đã ngày càng gần.”
Sẽ có một ngày, hai người bọn họ đến với nhau.
Bạch Sương cười nói: “Chúc mừng người, thừa lúc cái Yêu Hậu hung ác kia không có ở cung Yêu Vương, người mau tiếp xúc với quân thượng nhiều một chút.”
Nếu có thể, Bạch Sương còn muốn đi theo Yêu Hậu, rốt cuộc thì Yêu Hậu cũng rất cường đại, nhưng Yêu Hậu sẽ không thân cận với nàng, hơn nữa, Diêu Xu là một người phàm, ở nơi này, đưa mắt cũng không gặp được người quen, chỉ có thể tin nàng.
Sự thao túng này khiến Bạch Sương rất vui vẻ, tới bên cạnh Yêu Hậu, nàng ta không có đất dụng võ.
Đặc biệt là khi Diêu Xu coi nàng ta là người nàng tin tưởng nhất, bộ dạng hoàn toàn tin tưởng, đúng là ngu xuẩn!
Diêu Xu gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu, Yêu Hậu không có ở trong cung Yêu Vương, nàng cảm thấy, nàng và Long Khuyết cũng không có nhiều trở ngại như vậy.
Yêu Hậu hung ác Nam Chi, bây giờ đang ở trong tộc Hoa yêu điên cuồng thúc giục gà Hoa yêu, những người tới cung Hoa yêu tu luyện đều bị Nam Chi thúc giục tiến lên.
Người nào cũng rất thống khổ.
Yêu tộc chú trọng nhất là bản thân thoải mái, chuyện tu luyện hoàn toàn dựa theo ý trời, bây giờ tu luyện không ngừng như vậy, chúng yêu rất thống khổ nha!
Có một số yêu đã bắt đầu phản kháng, lén lút chuồn mất, một số chỉ đơn giản là cứng rắn không tu luyện.
Đối với yêu như vậy, Nam Chi sử dụng biện pháp đơn giản thô bạo nhất, đánh một trận là tốt rồi, đánh không lại ta phải nghe lời ta.
Chúng yêu dưới sự đàn áp của Yêu Hậu, khổ không nói nên lời, kêu trời trời không thấu, đi tìm Mẫu Nhụy trưởng lão cáo trạng, có thể tu luyện, nhưng đừng phát rồ như vậy có được không?
Có cảm giác như ngày mai sẽ chết, cho nên hôm nay phải nỗ lực tu luyện, thật sự quá khổ nha!
Yêu Hậu, ngươi nên trở về cung Yêu Vương đi thôi.