Edit: Kim
Không riêng gì dỗ dành trẻ con, mà còn không tôn trọng trưởng lão tộc Hoa yêu.
Ai làm tộc trưởng tộc Hoa yêu cũng không quan trọng, cho dù là một đứa trẻ.
Dù sao thì cũng đều yếu ớt.
Sắc mặt Mẫu Nhụy có chút khó coi, nhưng vẫn phải tươi cười, có chút giận dỗi mang vẻ phong tình nói với trưởng lão vừa lên tiếng: “Sao, ta không thể làm chức vị trưởng lão này được nữa à.”
Trưởng lão kia cười ha hả, lộ ra nếp nhăn hơi thâm nơi đuôi mắt, tạo cho người ta cảm giác xảo trá, hắn nói: “Đương nhiên, đương nhiên có thể, ngươi làm trưởng lão tốt lắm nha, đoàn trưởng lão có một mỹ nhân như ngươi, vừa nhìn tâm trạng đã tốt lên, một đóa hoa xinh đẹp, có ai mà không thích.”
Mẫu Nhụy hừ lạnh một tiếng, nhìn có chút tức giận, nhưng tâm trạng của nàng không có ai thèm để ý, có người vui vẻ xem náo nhiệt, có người còn không thèm để ý tới bên này.
Đặc biệt là những chủng tộc cường đại, ví dụ như Hổ tộc, ví dụ như Ưng tộc……
Nam Chi chống nạnh nói: “Ta không cần dì Nhụy nhường cho ta, ta muốn đánh với các ngươi.”
“Ta chính là dì Nhụy, dì Nhụy chính là ta, chúng ta, tuy hai mà một.”
Trưởng lão có lệ nói: “Được, ngươi nói sao thì là vậy đi.”
Long Khuyết đột nhiên mở miệng nói: “Đứa trẻ chưa hiểu chuyện, chưa biết trời cao đất rộng, các ngươi bồi nàng mấy chiêu đi, sau này nàng sẽ không ầm ĩ đòi làm trưởng lão nữa.”
Long Khuyết âm dương quái khí nói: “Bằng không, nàng sẽ cho rằng trời đất này luôn xoay chuyển quanh nàng.”
Nam Chi nhìn Long Khuyết, cảm thấy nghi hoặc, người này giống như đang giúp cô, lại cũng không giống, thật kỳ quái!
Ừm, Long Khuyết thật là đáng ghét!
Các trưởng lão nhìn nhau, cuối cùng tùy ý phái ra một trưởng lão so chiêu với Nam Chi, hiển nhiên là không để Nam Chi ở trong lòng.
Nam Chi vô cùng hưng phấn, cô đã từng đánh nhau với Long Khuyết, từng đánh nhau với Mẫu Nhụy, còn chưa đánh với người khác đâu, không biết những trưởng lão này lợi hại cỡ nào.
Nhìn xem có chỗ nào đánh không lại, sau đó nghiên cứu chi tiết cẩn thận, lần đánh tiếp theo mới có thể đánh tốt hơn.
Sau mỗi lần đánh, Nam Chi đều xem xét kỹ lưỡng, xem xem mình có chỗ nào chưa tốt, lần tiếp theo nhất định có thể đánh đối phương răng rơi đầy đất.
Nam Chi nhìn nam tử trung niên có chòm râu dê trước mặt, hỏi: “Thúc thúc, thúc có phải là một con dê không?”
Trưởng lão: “Không phải, ta không phải, ta không phải dê.”
Nam Chi: “Ồ, vậy tại sao trông thúc giống dê như vậy.”
Trưởng lão không kiên nhẫn, “Quân hậu, ta chuẩn bị ra tay, ngươi chú ý một chút.”
Tốc độ của người này cực nhanh, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Nam Chi, vươn tay ra, giơ nắm đấm chỉ vào mặt Nam Chi, Nam Chi lập tức hóa thành một đóa hoa trong suốt, trốn vào trong đất, vô số bộ rễ quấn về phía trưởng lão.
Các trưởng lão hoàn toàn không có hứng thú với trò chơi đồ hàng này, nhưng nhìn thấy một màn này, đều hơi nhướng mày nhìn lại đây.
Long Khuyết khoanh hai tay trước ngực, híp mắt đánh giá, hắn cũng muốn biết rốt cuộc cái tiểu hoa yêu này có thực lực gì, để cho người khác thử một chút.
Long Khuyết không giống như trước kia làm lơ Yêu Hậu, mối quan hệ giữa bọn họ, không phải gió đông áp gió tây, thì cũng là gió tây áp gió đông.
Đương nhiên Long Khuyết hy vọng mình mạnh hơn Yên Phi, bằng không mặt mũi người làm Yêu Vương như hắn biết để ở đâu.
Yêu Hậu là một đứa trẻ, nếu không thể khiến đứa trẻ này nghe lời, người xui xẻo vẫn chỉ là mình.
Nam Chi cùng trưởng lão kia đánh có tiến có lùi, tốc độ của trưởng lão kia vô cùng nhanh, Nam Chi muốn quấn lấy cũng không dễ.
Nhưng Nam Chi cũng có tuyệt kỹ của riêng mình, đó là độn thổ, gặp phải nguy hiểm gì, cô sẽ lập tức độn thổ, đây cũng là học được từ người khác.
Có một số hoa yêu thực sự rất yếu, một khi gặp phải nguy hiểm, không phải là lấy cứng đối cứng, mà là khiến người ta không nhìn thấy nó.
Đối phó với loại tốc độ nhanh này, Nam Chi thật sự rơi vào thế yếu.
Không thể dùng tốc độ để đuổi theo được, Nam Chi chỉ có thể lấy mình làm con mồi, dụ đối phương.
Đối phương trốn, cô cũng trốn theo, vô dụng.
Tốc độ của Nam Chi chậm lại, rất nhiều nhụy hoa, bộ rễ thu vào, mọi người xem tới đây, chỉ cảm thấy đứa trẻ mệt mỏi rồi.
Dù sao thì cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, có thể kiên trì dưới tay trưởng lão một khoảng thời gian như vậy đã là không tồi.
Có một số trưởng lão ở đây nhíu mày, lựa chọn cho Yêu Vương một cái Yêu Hậu yếu ớt, là vì lo sợ phu thê bọn họ liên thủ lại với nhau, quá mạnh, khiến những chủng tộc khác có muốn nói cũng không dám lên tiếng.
Nhưng bây giờ xem ra cái Yêu Hậu hoa yêu này cũng không yếu, không nên để quân thượng kết hôn cùng một cái hoa yêu đi, đây là một nước cờ dở rồi.
Nhưng mà, mối quan hệ giữa quân thượng và quân hậu nhìn qua cũng không tốt.
Trưởng lão râu dê thấy tốc độ của Nam Chi chậm lại, xòe bàn tay ra muốn bắt lấy Nam Chi, khuôn mặt cũng lộ ra chút tươi cười, tuy rằng chỉ là một đứa trẻ, nhưng vẫn có loại cảm giác vui sướng khi bắt được con mồi.
Đứa nhỏ này giống như đã bị dọa cho choáng váng, vẫn không nhúc nhích, rốt cuộc cũng chỉ là trẻ con mà thôi, vẫn là ngu ngốc, tộc Hoa yêu.
Tộc Hoa yêu yếu ớt, hành động chậm chạp, không có răng nanh sắc nhọn, bị xưng là tộc yếu nhất trong Yêu giới cũng hoàn toàn xứng đáng.
“Bá……”
Bộ rễ trong suốt đột nhiên nhô lên khỏi mặt đất, từ dưới lòng bàn chân trưởng lão chui lên, ở lúc trưởng lão còn hơi ngây người, đã bị bộ rễ quấn lấy chân, kế tiếp chính là có vô số bộ rễ quấn chặt lấy con mồi.
Bắt được con mồi rồi, bộ rễ thuần thục đâm vào trong da thịt con mồi, bắt đầu hút máu.
Một khi đã quấn lấy con mồi, bộ rễ sẽ quấn chặt đến mức không thể lọt gió, giống như xác ướp.
Trưởng lão vặn vẹo giống một con ve sầu, nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi đám rễ, tuy rằng một bộ rễ đơn lẻ rất mỏng manh, nhưng tập hợp lại với nhau, cũng trở nên rất kiên cố.
Nam Chi lộc cộc lộc cộc uống dòng máu ấm áp, toàn thân thoải mái.
Có lẽ năng lực của trưởng lão này cũng thực sự mạnh, Nam Chi cảm thấy máu lần này có vị ngon hơn, uống đến mức toàn thân cô nóng ran.
Tiêu rồi, tiêu rồi!
Cô đã thật sự biến thành quỷ hút máu, còn có thể phân biệt được máu tốt máu xấu.
Tất cả yêu quái trong mắt Nam Chi, đều biến thành những ly trà sữa.
Nam Chi vẫn còn lý trí, nói với trưởng lão: “Ngưng chiến, ngưng chiến, ta thắng rồi, thúc không được đánh ta nữa, thúc đã bị ta bắt được rồi.”
“Thúc nói thúc thua, ta sẽ thả thúc ra.” Nam Chi sợ trưởng lão này thẹn quá hóa giận, muốn giết cô.
Trưởng lão:……
Cái quái gì thế này, trói ta lại rồi còn bắt ta nhận thua.
Trưởng lão cảm thấy là do mình bất cẩn, không để đứa trẻ vào mắt, cảm thấy tùy tiện đánh một trận là được, kết quả lại lật xe.
Nếu bắt đầu lại, hắn nhất định có thể thắng.
Mẹ nó, đừng nhìn nữa, bây giờ đám lão già đó vẫn còn đang xem náo nhiệt.
Trưởng lão mở miệng nói: “Ta nhận thua.” Giọng điệu cũng không mấy tức giận, cảm xúc tương đối ổn định.
Chuyện lần này khiến hắn cảnh giác, đã quá lâu không gặp nguy hiểm, đã khiến hắn buông lỏng cảnh giác.
Không ngờ, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, đây vẫn chỉ là tỷ thí võ, nếu đổi lại là cuộc đấu sinh tử, thất bại thế này thật sự nghẹn khuất.
Nam Chi buông lỏng trưởng lão ra, trưởng lão nhìn Nam Chi, đột nhiên hỏi: “Máu của ta uống có ngon không?”
Nam Chi lập tức gật đầu, “Ngon.”