Edit: Kim
Long Khuyết nhìn đứa trẻ ương ngạnh, nói với Nam Chi: “Ngươi có biết thị nữ của ngươi không có quy củ cỡ nào không, khua môi múa mép, không có quy củ.”
Nam Chi thấy hơi thở mỏng manh của Mai Ngọc, vươn tay ra với Long Khuyết, “Cho ta đan dược, Mai Ngọc sắp chết rồi.”
Long Khuyết nhìn vẻ mặt tự tin của cô, vô cùng tức giận, chân trước hắn vừa đánh người, sau lưng đã cho dược, mặt mũi của hắn có còn nữa hay không?
Long Khuyết: “Không cho.”
Khuôn mặt nhỏ trở nên lạnh lùng, khí thế nhìn qua có chút dọa người, “Long Khuyết, cho ta dược, thị nữ của ta sắp chết.”
Long Khuyết lạnh lùng nhìn Nam Chi, không nói gì, khung cảnh trở thành một cuộc đối đầu.
Nam Chi lại hô: “Long Khuyết, thị nữ của ta sắp chết.”
Giọng nói của cô ngây thơ chất phác, lại mang theo một cỗ lạnh lùng, giống như tiểu quỷ trong truyện ma.
Diêu Xu thấy tình hình không ổn, lập tức nói với Long Khuyết: “Quân thượng, thôi bỏ đi, chữa trị cho Mai Ngọc cô nương đi.”
Long Khuyết nhìn Diêu Xu, mày nhíu chặt, hắn nói: “Cái cung nữ này nói bậy về ngươi, ngươi muốn tha thứ cho nàng ta?”
Nam Chi nói với Diêu Xu: “Thị nữ của ta nói bậy, thật xin lỗi.”
Diêu Xu không ngờ Nam Chi sẽ xin lỗi, lập tức xua tay nói: “Không sao, không sao.”
Mọi người đã hòa giải xong, Long Khuyết cũng không thể nói thêm được gì, hắn ném dược cho Nam Chi, nói với Nam Chi: “Chú ý tới người của ngươi, đừng có suốt ngày chỉ biết nói xấu.”
Nam Chi nhận lấy đan dược, đút đan dược cho Mai Ngọc, tu vi của Mai Ngọc thấp, bị thương nặng, ăn đan dược vào cũng không tỉnh lại, nhưng mà sắc mặt cũng không quá dọa người như vậy nữa.
Nam Chi sờ mạch đập, thả lỏng một chút, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Long Khuyết, Long Khuyết bị ánh mắt bất ngờ của cô làm cho giật thót.
Phía sau Nam Chi vươn ra vô số nhụy hoa, đầu nhụy hoa sắc nhọn như kim châm.
Long Khuyết lập tức hóa thành rồng, phun lửa rồng về phía nhụy hoa đang vươn về phía mình, dưới ngọn lửa cực nóng, nhụy hoa đứt thành từng khúc.
Kim long khổng lồ rít gào: “Yên Phi, ngươi đang làm gì vậy?”
Nam Chi lại vươn ra nhiều nhụy hoa hơn nữa, những bộ rễ trong suốt trồi ra khỏi mặt đất, phá nát mặt đất, không ngừng chuyển động đan vào nhau, giống như thiên la địa võng bao vây lấy Long Khuyết.
Long Khuyết không chút khách khí mà phun lửa rồng, đốt cháy đám rễ và nhụy hoa này thành tro tàn, rơi xuống mặt đất.
Khuôn mặt Nam Chi nghiêm túc, nói với Long Khuyết trên không trung: “Ngươi muốn đánh chết thị nữ của ta, ta đâm ngươi, thị nữ của ta nói bậy về Diêu cô nương, có thể xin lỗi Diêu cô nương, ngươi dựa vào cái gì mà đánh thị nữ của ta?”
Dù sao thì ở trong lòng Nam Chi, đây là hai chuyện khác nhau, đánh thị nữ của cô thành như vậy.
Thực lực của Mai Ngọc vốn dĩ đã yếu, có được thực lực như bây giờ, đều là do Nam Chi ngày nào cũng thúc giục gà thủ hạ tiến lên.
Nhưng bây giờ, lại bị cái roi kia làm cho thực lực của Mai Ngọc tiêu tan đi rất nhiều, còn yếu hơn cả trước kia.
Nam Chi tức muốn chết rồi.
Nam Chi đột nhiên động thủ, Diêu Xu và Bạch Sương đều sợ ngây người, vốn tưởng rằng sau khi Yêu Hậu xin lỗi, chuyện này coi như xong.
Bạch Sương còn chưa kịp đắc ý, bây giờ chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn Yêu Hậu, Yêu Hậu động thủ với Yêu Vương?
Hai người bọn họ đánh nhau?
Làm sao Yêu Hậu dám?
Sự thật đã chứng minh, cô không chỉ dám, mà là vô cùng dám!
Chung quanh Nam Chi không có gió nhưng tóc lại tự động bay lên, toàn thân phát ra yêu khí cường đại, yêu khí hình thành lốc xoáy cực lớn, bao quanh lấy đứa trẻ ở giữa.
Số yêu lực này bị nhụy hoa hấp thụ, càng trở nên trong suốt có cảm giác rất hoang dã, ngày càng dày đặc, bộ rễ và nhụy hoa kéo dài vươn về phía Long Khuyết.
“Rống……” Long Khuyết mở miệng, phun ra càng nhiều lửa rồng.
Số lửa rồng này rơi xuống mặt đất, ăn mòn mặt đất tạo thành những hố đen.
Nhưng lúc này đây, nhụy hoa và bộ rễ lại xuyên qua lửa rồng, nhanh chóng quấn lấy Long Khuyết, toàn bộ con rồng khổng lồ đều bị bộ rễ rậm rạp và nhụy hoa bao vây, bị bó thành một cái bánh chưng.
Nam Chi cảm nhận được linh khí và khí huyết bên trong cơ thể con rồng, đột nhiên cảm thấy đói bụng, nhụy hoa và bộ rễ không chút khách khí đâm xuyên qua lớp vảy tiến vào cơ thể rồng.
Rồng có vảy ngược, đây là điểm yếu của rồng, đồng thời, khi chạm vào nơi này sẽ rất đau đớn, bây giờ có nhiều bộ rễ và nhụy hoa xâm nhập vào trong đó, Long Khuyết đau đến mức toàn thân run rẩy, lắc lư co giật.
“Ngẩng……”
Long Khuyết phát ra tiếng rồng gầm, khiến toàn bộ cung Yêu Vương rung chuyển.
Có thể nhìn thấy được bộ rễ và nhụy hoa vì hút máu rồng mà trở nên đỏ bừng.
Nam Chi có hơi say, cảm giác lâng lâng, toàn thân lảo đảo hai cái.
Tuy rằng Diêu Xu không biết phương thức tấn công của Yêu tộc, nhưng cũng biết Long Khuyết bây giờ đang ở thế yếu, trong lòng nàng vô cùng khiếp sợ, tại sao lại như vậy được.
Long Khuyết là Yêu Vương, là rồng, một người còn nhỏ hơn Long Khuyết lại có thể trói chặt Long Khuyết.
Đứa nhỏ này thật sự quá tà môn, toàn thân nàng đổ mồ hôi lạnh, mấy thứ này là cái gì?
Lần đầu tiên Diêu Xu cảm nhận được Yêu tộc và con người thật sự không giống nhau, là khác biệt về chủng tộc.
Yêu tộc muốn giết chết nàng thật sự quá dễ dàng, cho dù nàng có Yêu Vương hậu thuẫn.
Tuyên Thanh ở trong Tàng Thư Các nghe thấy tiếng rồng gầm, trong lòng giật thót, lập tức chạy ra, nhìn thấy Long Khuyết đang bị trói lại, lại nhìn thấy hoa yêu đang lộc cộc lộc cộc hút máu, tức khắc cảm thấy vô cùng đau đầu.
Tổ tông, một nhóm tổ tông, lại xảy ra chuyện gì rồi?
Không phải hắn đã dặn trước với Long Khuyết rồi sao, không cần xảy ra xung đột với Yêu Hậu, không được mâu thuẫn.
Trong lòng Tuyên Thanh cảm thấy rất mệt mỏi, giống như bậc làm cha mẹ có hai đứa con, muốn hai đứa nhỏ chung sống hòa bình mà rầu thúi ruột.
Nhưng giữa đám trẻ con luôn có đủ loại mâu thuẫn.
Ta chịu rồi.
Tuyên Thanh vội vàng nói với Nam Chi: “Quân hậu, buông quân thượng ra đi.”
Nam Chi luyến tiếc không muốn ngừng hút máu trên người Long Khuyết, lắc đầu nói: “Long Khuyết muốn đánh chết thị nữ của ta.”
Tuyên Thanh kinh ngạc, “Mai Ngọc chết rồi sao?”
Nam Chi: “Tạm thời còn chưa chết, nhưng sắp chết rồi.”
Tuyên Thanh nhìn thoáng qua Mai Ngọc đang nằm trên mặt đất, lập tức nói: “Chúng ta sẽ chữa khỏi cho Mai Ngọc, cũng sẽ bồi thường thỏa đáng.”
Nam Chi ồ một tiếng, không tình nguyện buông Long Khuyết ra, trước khi buông ra, vẫn còn tàn nhẫn hút thêm một ngụm, lộc cộc một tiếng, thật tuyệt!
Long Khuyết:……
Ta quá bất cẩn, sao có thể ngờ được mấy thứ như bộ rễ, nhụy hoa kia lại không sợ lửa rồng.
Không sợ lửa rồng, sắc mặt Long Khuyết vô cùng khó coi.
Lần trước thực lực của Yên Phi còn yếu, tại sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đã không còn sợ lửa rồng rồi.
Chuyện này không thể nào.
Long Khuyết cảm thấy có chút khó tin, làm sao có loại thực vật nào mà không sợ lửa, hoa cỏ cây cối đều sợ lửa.
Nhưng thứ như nàng ta, ngay cả lửa rồng cũng không sợ.
Hoa lan u minh, hoa lan u minh……..
Lần đầu tiên Long Khuyết đánh giá cao Yêu Hậu, cái hoa lan u minh này.
Hắn chỉ là tùy tiện đem đứa nhỏ này trở thành Yêu Hậu, nhưng bây giờ……..