Edit: Kim
Long Khuyết hỏi Tuyên Thanh: “Ngươi đưa người tới cung Yêu Vương làm gì?”
Tuyên Thanh: “Làm gì, đương nhiên là vì giải trừ khế ước máu rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn giải trừ.”
Long Khuyết lập tức nói: “Đương nhiên ta muốn, có cách nào có thể giải trừ khế ước máu không, ta có nằm mơ cũng muốn có thể giải trừ khế ước.”
Nếu không phải vì có cái khế ước này, Long Khuyết sẽ để ý tới một người phàm sao, căn bản là sẽ không.
Tuyên Thanh thở dài một hơi nói: “Có muốn nói chuyện này cho các trưởng lão biết không?”
Long Khuyết trực tiếp lắc đầu, “Không thể, chẳng lẽ ngươi còn không biết đức hạnh của mấy trưởng lão đó sao, nói với bọn họ, cái người phàm kia sẽ gặp nguy hiểm.”
Tuyên Thanh gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ tới Tàng Thư Các xem ghi chép, tìm cách giải trừ cái khế ước máu này.”
“Người đâu, trông chừng nữ nhân kia cho thật kỹ, không được để nàng ta xảy ra chuyện, hơn nữa, cũng để mắt tới quân hậu một chút, đừng để nàng gây xung đột.”
Tuyên Thanh nhạy bén hơn Long Khuyết nhiều, hắn cảnh cáo Long Khuyết, “Nhưng ngươi cũng đừng làm quá mức, đừng làm quân hậu không vui, đứa trẻ gây ầm ĩ, cũng chỉ có mình ngươi chịu.”
Long Khuyết:……
Con mẹ nó!
Đây là cái cuộc sống bi thảm gì?
Hắn là một cái Yêu Vương, tại sao lại phải dỗ dành nhiều người như vậy?
Người nào cũng cần hắn phải dỗ!
Tuyên Thanh nghiêm khắc hỏi: “Ngươi có nghe thấy không?”
Trong lòng Long Khuyết thầm kêu khổ, vâng vâng dạ dạ: “Ta biết rồi, nhất định sẽ không gây chuyện.”
Yêu Vương như hắn bây giờ một chút mặt mũi cũng không có.
Đúng là tạo nghiệt mà!
Bọn thị nữ và thị vệ trong cung Yêu Vương còn đang chờ xem náo nhiệt, quân thượng mang về một nữ nhân, hơn nữa còn ở trong cung điện bên cạnh điện Yêu Vương, chẳng lẽ quân hậu không làm ầm lên sao?
Kết quả lại luôn yên tĩnh, quân hậu ở trong cung điện của mình, căn bản không bước ra ngoài, ngược lại cái nữ nhân người phàm kia, lại đi khắp nơi trong cung điện.
Còn mang theo một con hồ ly nhân gian, đi tới nơi nào bốc mùi nơi ấy, thật sự quá thối!
So sánh với đôi chủ tớ quân hậu, đôi chủ tớ này càng khiến người ta chán ghét, chủ yếu là vì hồ ly tinh thật sự rất thối!
Mai Ngọc thi thoảng đi ra ngoài mua chân giò cho Yên Phi, nghe thấy đám cung nữ này phỉ nhổ.
Vốn dĩ Mai Ngọc đang tức giận bất bình, lại nghe thấy mấy cung nữ này phàn nàn, nàng cũng vui vẻ gia nhập vào đội phàn nàn, nhưng nói xấu sau lưng người khác, lại bị người ta nghe được.
Diêu Xu nghe những cung nữ này chê bai khinh thường, sắc mặt tái nhợt, môi giật giật, cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Nàng là một người phàm, Long Khuyết là Yêu Vương, những thị nữ này chướng mắt nàng cũng là bình thường.
Nhưng mà, lời nói của các nàng thật sự rất khó nghe!
Bạch Sương liếc mắt đánh giá sắc mặt Diêu Xu, lập tức nói với bọn thị nữ: “Sao các ngươi có thể nghị luận về người khác như vậy, Diêu Xu là người phàm, nhưng cũng là khách của Yêu Vương, không tới lượt các ngươi bình phẩm.”
Bọn thị nữ lập tức giải tán, để lại một mình Mai Ngọc chưa kịp phản ứng, Mai Ngọc vô cùng xấu hổ, muốn đi, lại bị Bạch Sương ngăn cản, Bạch Sương có chút cao ngạo nói với Mai Ngọc: “Ngươi cứ như vậy mà đi sao, chẳng lẽ không biết xin lỗi?”
Mai Ngọc đuối lý, vốn định xin lỗi, nhưng nhìn thấy bộ dạng của con hồ ly tinh nhân gian này, nàng lại không kìm được lửa giận trong lòng, “Muốn ta xin lỗi, nằm mơ đi.”
Quân thượng vốn dĩ đã thiên vị Diêu Xu, bây giờ một cái thị nữ của Diêu Xu cũng dám ngạo mạn như vậy.
Bạch Sương nhìn Mai Ngọc, lập tức ủy khuất nói với Diêu Xu: “Cô nương, người xem nàng ta đi, chúng ta tới cung Yêu Vương làm khách, lại bị đối xử như vậy, chúng ta đi thôi, chúng ta không cần ở lại cung Yêu Vương.”
Cũng thử xem thái độ của Yêu Vương đối với Diêu Xu một chút, xem Yêu Vương có giữ Diêu Xu lại không.
Vẻ mặt Diêu Xu do dự, cuối cùng lắc đầu nói: “Bạch Sương, thôi đi, đừng gây chuyện.”
Bạch Sương buồn bực mà dậm chân một cái, thở dài nói: “Cô nương, tính tình của người quá mềm yếu, nếu không, chúng ta rời khỏi cung Yêu Vương đi, tuy rằng thực lực của ta yếu, nhưng vẫn có thể bảo vệ người rời khỏi Yêu giới.”
“Các ngươi ai cũng không được đi.” Long Khuyết đột nhiên xuất hiện, nói với Diêu Xu và Bạch Sương.
Mai Ngọc khiếp sợ nhìn Long Khuyết, không nhịn được nói: “Quân thượng, ta là người của quân hậu.”
“Người của quân hậu, vào cung Yêu Vương rồi, chính là người của cung Yêu Vương, nếu không muốn nhận phạt, thì rời khỏi cung Yêu Vương đi.” Long Khuyết nói thẳng, không có một chút tình cảm.
Mai Ngọc cắn chặt môi, vừa định nói, Diêu Xu đã nói: “Thôi bỏ đi, Mai Ngọc cũng không có ý gì, bỏ đi, bỏ đi.”
Mai Ngọc cũng không cảm thấy cảm kích, ngược lại trong lòng càng cảm thấy tức giận, nói với Diêu Xu: “Không cần ngươi giả vờ tốt bụng.”
Nàng là người của Yêu Hậu, bây giờ lại còn cần một người phàm cầu tình, mấu chốt là, đây là tình địch của Yên Phi.
Sắc mặt Long Khuyết càng lạnh hơn, “Đúng là gàn bướng hồ đồ, đưa xuống.”
Thị vệ lập tức đi lên khống chế Mai Ngọc, đá một cái, Mai Ngọc ‘thình thịch’ một tiếng quỳ xuống mặt đất, âm thanh thanh thúy, Mai Ngọc đau đến mức khuôn mặt trở nên dữ tợn.
Chân giò trong tay Mai Ngọc rơi xuống mặt đất, may mắn là có giấy thấm dầu bao bọc lấy, không làm chân giò dính tro bụi.
Bạch Sương thấy vậy, nở nụ cười, xem ra Long Khuyết còn để ý tới Diêu Xu hơn tưởng tượng.
Đây là thị nữ của Yêu Hậu, là đang đánh vào mặt Yêu Hậu.
Bạch Sương cảm thấy mình đã đặt cược đúng.
Thị vệ lấy roi ra, ‘bang’ một tiếng đánh vào người Mai Ngọc, sắc mặt Mai Ngọc tức khắc trắng bệch, đau đến mức hốt hoảng, ngay cả kêu cũng không thể kêu được.
Hiển nhiên, một roi như vậy đã khiến Mai Ngọc không thể chịu nổi.
“Bang, bang, bang……”
“Quân hậu, quân hậu……” Thị nữ chạy nhanh tới báo tin cho Nam Chi.
Nam Chi đang lắc lư trong chậu hoa, nghe thấy có người gọi mình, cô hóa thành hình người, nhìn thấy một thị nữ xa lạ, hỏi: “Làm sao vậy?”
Thị nữ lập tức giải thích với Nam Chi một chút, sau đó vội vàng chạy đi, chuyện này là do các nàng lắm mồm, lại ném Mai Ngọc một mình ở bên kia, nếu Mai Ngọc thật sự bị quân thượng đánh chết, quân hậu không thể tìm quân thượng báo thù, nhưng có thể tìm các nàng nha.
Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hay là nên tới báo tin cho quân hậu một chút.
Nam Chi lập tức tới hoa viên, nhìn thấy Mai Ngọc nằm trên mặt đất như một con chó chết, bất động, giống như đã chết.
Nam Chi vội vàng chạy qua, sờ cổ Mai Ngọc, cảm nhận được mạch đập mỏng manh, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn tốt, chưa chết đâu.
Nhưng sắc mặt của Mai Ngọc hiện tại không khác người chết là bao, lại nhìn thấy cây roi đen nhánh trong tay thị vệ, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Nam Chi đoạt lấy cây roi trong tay thị vệ, đánh về phía Long Khuyết, Long Khuyết nhanh nhẹn tránh roi, roi quất xuống mặt đất tạo thành vết roi, tro bụi bay lên mù mịt, hiển nhiên, nếu một roi này đánh trúng, cho dù Long Khuyết có là rồng, có phòng ngự cường đại, cũng sẽ cảm thấy đau.
Hơn nữa roi này là được đặc chế, chuyên dùng để trừng phạt yêu không nghe lời.
Long Khuyết nhìn vết roi trên mặt đất, sắc mặt trầm xuống, trầm thấp hô: “Yên Phi.”
Nam Chi chỉ vào Long Khuyết, “Ngài muốn đánh chết thị nữ của ta sao?”
Mai Ngọc chết, ai mua chân giờ cho cô, ai bưng chậu hoa tới cho cô.