Edit: Kim
Không giống nhau, bây giờ Long Khuyết phải đánh giá lại cái Yêu Hậu này một lần nữa.
Đây là một tồn tại uy hiếp tới hắn, không rõ là bạn hay thù, nhưng lại luôn chống đối lẫn nhau.
Trong lòng Tuyên Thanh cũng rất buồn bực, không nhịn được mà nhìn Long Khuyết, Long Khuyết thật sự quá yếu sao, làm sao mà ngay cả một đứa trẻ cũng không thể đánh lại được?
Đều nói tộc Hoa yêu yếu ớt, nhưng bây giờ xem ra, không hẳn là vậy.
Đứa nhỏ này ngày nào cũng ầm ĩ muốn tu luyện, vì linh khí, ngay cả thể diện cũng từ bỏ, cứng rắn đi cọ linh khí, vì muốn Tụ Linh Trận mà không ngừng lải nhải.
Nhưng bây giờ thì sao!
Khi một người có thực lực cường đại, mọi hành động của người đó sẽ trở nên đẹp đẽ.
Cơ thể Bạch Sương khẽ run lên, nàng ta tính kế là vì thấy Yêu Vương thiên vị Diêu Xu.
Muốn Yêu Vương dùng quyền lực tuyệt đối của mình để trừng phạt mọi người trong cung Yêu Vương.
Nhưng mà, Yêu Hậu lại có thể ấn Yêu Vương xuống mặt đất cọ xát, những quy củ và hình phạt đó căn bản không còn tác dụng nữa.
Bạch Sương nghĩ thầm, xong rồi, Diêu Xu căn bản không có phần thắng, cho dù nàng và Yêu Vương có thật sự yêu nhau.
Yêu Hậu trở thành một cái trở ngại lớn, một cái trở ngại không có quy tắc.
Nếu làm Yêu Hậu khó chịu, sẽ đem Diêu Xu và Long Khuyết ra đánh một trận, như vậy thì có yêu nhau cũng có ý nghĩa gì đâu?
Sự thiên vị của Yêu Vương càng thêm vô dụng.
Bạch Sương nghĩ rất nhiều, nhưng chỉ duy nhất không nghĩ tới trường hợp này.
Nam Chi nói với Tuyên Thanh: “Ngươi phải đưa dược tới nha, thị nữ của ta đã thành ra như vậy, đã không còn thực lực, toàn thân bị thương, các ngươi phải bồi thường.”
Thái độ của Nam Chi đối với Tuyên Thanh còn tính là tốt, tốt hơn đối với Long Khuyết.
Dù sao thì ở trong lòng Nam Chi, Tuyên Thanh có thể nói lý hơn Long Khuyết nhiều.
Cô hoàn toàn không thể nói lý với Long Khuyết, sau này cứ đánh nhau đi, đánh nhau cũng khá tốt, có trà sữa uống, còn rất ngọt, toàn là đường, thật tuyệt.
Tuyên Thanh mỉm cười, nói với Nam Chi: “Quân hậu, ngươi đưa Mai Ngọc về trước đi.”
Nam Chi gật đầu, “Được.” Nhìn qua rất ngoan ngoãn, hoàn toàn không giống bộ dạng hung ác trói rồng vừa nãy.
Nam Chi kéo Mai Ngọc trở về, mọi người nhìn Mai Ngọc bị kéo lê trên mặt đất, tâm trạng phức tạp.
Yêu Hậu yêu quý thị nữ của mình, nhưng cũng không nhiều lắm!
Tuyên Thanh quay đầu lại nói với Diêu Xu: “Diêu Xu cô nương, ngươi cũng trở về cung điện đi.”
Diêu Xu gật đầu, nhìn về phía Long Khuyết, lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Sắc mặt Diêu Xu trắng bệch, nàng do dự một chút hỏi: “Quân hậu, Yên Phi cô nương, có phải hút máu không?”
Hút máu……
Đây quả thực là quái vật!
Yêu Hậu như vậy, trông rất đáng sợ!
Đặc biệt đối phương vẫn còn là một đứa trẻ, trông vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn.
Tuyên Thanh híp mắt đánh giá Diêu Xu một chút, nhàn nhạt nói: “Yêu tộc không phải người, Yêu tộc có rất nhiều phương thức tấn công, không thể lấy quy chuẩn của con người để bình phẩm được.”
Giống như tộc Khổng Tước bọn họ, nhìn qua thì đẹp đẽ ưu nhã, nhưng khi giết chết kẻ thù, sẽ mổ nội tạng, nội tạng là nơi tươi mới nhất, ấm áp còn bốc khói.
Ngoại trừ ruột, ruột hôi thối muốn chết.
Nếu là Long Khuyết, đại khái sẽ là một ngụm nhai nát người ta ra, giống nhau, đều giống nhau, Yêu tộc chính là tàn bạo như vậy.
Diêu Xu không ngờ một người ưu nhã đẹp đẽ quý giá như Tuyên Thanh sẽ nói ra những lời như vậy, bọn họ là Yêu tộc, Diêu Xu không ngờ, bọn họ là yêu, nàng là người, lại có quá nhiều điểm khác biệt tới như vậy.
Cho dù là con người, giữa nam và nữ cũng đã có rất nhiều mâu thuẫn không thể lý giải, huống hồ còn không cùng một chủng tộc.
Yêu tộc tàn bạo cỡ nào, dã tính tàn bạo trong xương cốt không thể xóa bỏ được.
Diêu Xu ngượng ngùng nói: “Hóa ra là như vậy!”
Tuyên Thanh mỉm cười nói với Diêu Xu: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không làm tổn hại tới ngươi.” Trước khi giải trừ được khế ước máu.
Về phần sau khi giải trừ được khế ước máu rồi, Tuyên Thanh cũng khinh thường việc giết một người phàm, nhưng cũng không biết Long Khuyết như thế nào.
Diêu Xu và Bạch Sương chạy trối chết, về tới cung điện, lập tức đóng cửa lại, Diêu Xu ngã ngồi xuống ghế, lẩm bẩm nói: “Yêu Hậu, Yêu Hậu thật đáng sợ.”
Nàng vốn tưởng rằng, cái Yêu Hậu kia là do những người khác bức ép Yêu Vương cưới, tuy rằng trông rất đẹp, bây giờ cũng đã có thể nhìn ra đây là một cái phôi mỹ nhân.
Nhưng rốt cuộc cũng vẫn là một đứa trẻ.
Nhưng mà đứa nhỏ này thật sự rất đáng sợ!
Ngay cả người được Diêu Xu coi là anh hùng như Long Khuyết, đối với Yêu Hậu, đều có thể đánh bại.
Sắc mặt của Bạch Sương cũng không tốt, nàng tính kế cũng vô dụng, nàng vốn không để cái nha đầu kia vào mắt, một tiểu nha đầu thì có thể có cái mị lực gì.
Con mẹ nó, một đứa trẻ lại có thể hung hãn như vậy.
Bạch Sương nhìn bộ dạng sợ hãi muốn lùi bước của Diêu Xu, nàng thở dài nói: “Cô nương, ta đột nhiên cảm thấy đồng cảm với quân thượng, quân thượng bây giờ là bị quân hậu uy hiếp, không thể không cưới nàng ta.”
“Người nhìn xem nàng ta và quân thượng gương cung bạt kiếm như vậy, có thể có cái tình cảm gì được.”
“Trong lòng quân thượng buồn khổ thế nào nghĩ một chút là biết, bị chính thê tử của mình đàn áp, còn là một đứa trẻ, phải đợi đứa trẻ lớn lên, trên đời này sao lại có chuyện bá đạo như vậy.”
“Khoảng thời gian này, ta đã biết được lúc trước quân thượng là bị các trưởng lão trong Yêu tộc ép cưới Yêu Hậu, quân thượng không muốn, thời điểm bái đường còn dùng gà trống để bái đường đấy, có thể thấy được quân thượng không muốn thành thân với Yêu Hậu cỡ nào.”
Chỉ bằng dăm ba câu của Bạch Sương, Long Khuyết đã biến thành một Yêu Vương nhẫn nhục chịu đựng, hoàn toàn không có tình cảm với Yêu Hậu.
Diêu Xu bối rối bất an, “Là như vậy sao, Long Khuyết đáng thương như vậy sao?”
“Đúng vậy,” Bạch Sương cầm tay Diêu Xu, khẳng định chắc nịch, “Tất cả mọi người đều ở phía đối lập với quân thượng, nhưng người thì không được.”
Diêu Xu thở dài một hơi, nghe thấy Bạch Sương nói như vậy, nàng liền bước qua trở ngại trong lòng.
Long Khuyết và Yên Phi đúng là phu thê, nhưng bọn họ cũng không yêu nhau, bọn họ là bị ép phải ở bên nhau.
Tuyên Thanh đi theo Long Khuyết vào đại điện, Tuyên Thanh cũng không chỉ trích Long Khuyết, chỉ trầm mặc nhìn Long Khuyết.
Long Khuyết suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên hoài nghi nhân sinh nói với Tuyên Thanh: “Cứ nghĩ tộc Hoa yêu gầy yếu, nhưng dáng vẻ kia của Yên Phi, thật sự không yếu, đến lửa rồng mà nàng ta cũng không sợ.”
“Hơn nữa, sao nàng ta có thể lợi hại hơn ta được, nàng ta chỉ là một đóa hoa, ta là rồng, ta là rồng!”
Bây giờ, chỗ vảy ngược của Long Khuyết vẫn còn đau.
Không lưu tình chút nào.
Long Khuyết không thể tưởng tượng được nói: “Nàng ta mới bao lớn, vậy mà lại có thể mạnh hơn ta?”
Điều này làm cho một thiên chi kiêu tử như Long Khuyết không thể chịu nổi nha!
Tuyên Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Theo ta được biết, đứa trẻ kia mỗi ngày, mỗi khắc đều tu luyện, lúc trước ầm ĩ với ngươi đòi Tụ Linh Trận, cũng là vì tu luyện.”
Giọng điệu của Tuyên Thanh đầy tán thưởng, “Yên Phi biết lấy thực lực của Yêu tộc làm chuẩn, thực lực càng mạnh chỉ có lợi, không có hại, nàng còn nhỏ như vậy đã biết được điểm này, đúng là không dễ dàng gì.”
Ngược lại, Long Khuyết hoàn toàn không có hứng thú với chuyện tu luyện, sau khi trở thành Yêu Vương, mới nỗ lực tu luyện.
Hơn nữa rồng tu luyện là tập trung vào thể lực của cơ thể, không phải yêu lực.
Mà Yên Phi tu luyện, giống như là tích lũy linh khí, chuyển hóa thành yêu lực.
Tuyên Thanh thở dài nói: “Quân thượng, ngươi nên chăm chỉ tu luyện đi.”