Edit: Kim
Tuyên Thanh đi trả thù cho cây trà tinh, một gia tộc lớn ở kinh thành lập tức đổ máu, kẻ đầu sỏ cũng bị cây trà tinh giết chết.
Nhưng bản thân cây trà tinh cũng bị quốc sư ở kinh thành đánh thành tro bụi.
Tuyên Thanh trở về, giải thích với Diêu Xu một chút, Diêu Xu nghe thấy cây trà tinh đã tiêu tan thì có chút buồn bã, hỏi Tuyên Thanh: “Ngươi có thể cứu nàng không?”
Tuyên Thanh liếc nhìn Diêu Xu, nhàn nhạt nói: “Đã hoàn thành nguyện vọng, nàng đã báo được thù, cho dù có không bị đánh đến hồn phi phách tán, thì cũng sẽ chậm rãi tiêu tan, chấp niệm của nàng đã biến mất, không sống lâu được.”
Diêu Xu có chút quẫn bách nói: “Ta, ta không trách ngươi không cứu người.”
Tuyên Thanh: “Được rồi, đi thôi, quân thượng, ngươi che chở cho nàng một chút.” Nếu nàng chết trong kết giới, Long Khuyết cũng sẽ chết theo.
Diêu Xu nhìn Bạch Sương đơn độc, nghĩ tới việc mình tới nhà Long Khuyết rồi, cũng không có lấy một người thân thuộc.
Yên Phi là yêu hậu, là phu thê với Long Khuyết.
Mai Ngọc là thị nữ của Yên Phi.
Trong lòng Diêu Xu vừa thấp thỏm lại bất lực, thậm chí có chút hối hận vì đã đi theo Long Khuyết, Diêu Xu nhìn Long Khuyết, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Nàng đã không còn người thân, bây giờ cũng là thích trượng phu của người khác.
Diêu Xu lấy hết can đảm nói: “Có thể đưa Bạch Sương đi cùng hay không?”
Tuy rằng Bạch Sương là yêu, nhưng mà, bên cạnh Diêu Xu không có lấy một người, trong lòng nàng cảm thấy rất sợ.
Thái độ của Bạch Sương đối với nàng còn tính là tốt, khiến Diêu Xu cảm thấy, có thể coi Bạch Sương là người một nhà.
Long Khuyết: “Ngươi thật là phiền phức, muốn mang theo thì mang theo đi.”
Diêu Xu nở nụ cười, “Cảm ơn ngươi, Long Khuyết.”
Mai Ngọc:……
Quân thượng đối xử với Diêu Xu cũng thật tốt nha!
Một con hồ ly nhân gian như Bạch Sương vậy mà lại có thể tới cung Yêu Vương, dựa vào cái gì!
Bạch Sương lập tức dập đầu nói lời cảm tạ, bày tỏ lòng trung thành với Diêu Xu nói: “Nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc cho người thật tốt.”
Sau đó dập đầu nhận chủ với Diêu Xu.
Diêu Xu vừa lòng gật đầu, “Ngươi đứng lên đi, sau này chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau.”
Nam Chi đối với việc Diêu Xu tới cung Yêu Vương cũng không có cảm giác gì, rốt cuộc trong cốt truyện, Diêu Xu cũng tiến vào cung Yêu Vương, chỉ là đó là chuyện của mấy trăm năm sau.
Là Diêu Xu chuyển thế.
Nam Chi cảm thấy câu chuyện này có chút đáng sợ, cho dù là mấy trăm năm trước hay là mấy trăm năm sau, Long Khuyết cũng đều phải lập khế ước máu.
Chậc!
Đây là câu chuyện về tình yêu sao?
Nam Chi cảm thấy câu chuyện này hơi giống chuyện kinh dị!
Đoàn người gian nan vượt qua kết giới, sắc mặt Diêu Xu trắng bệch, vừa ra ngoài đã lập tức ôm gối nôn mửa, toàn thân choáng váng.
Yêu giới linh khí đầy đủ, nhưng đối với người phàm mới tiến vào Yêu giới mà nói, cần thời gian thích ứng.
Diêu Xu mơ màng sắp ngủ, nàng nỗ lực tỉnh táo lại, Tuyên Thanh đưa cho Diêu Xu một viên đan dược.
Diêu Xu dứt khoát ăn vào, nếu hắn thật sự muốn hại nàng, nàng cũng không có cách nào, bây giờ nàng đã cô độc một mình, đã không còn người thân.
Nếu có chết, vậy thì đi gặp cha mẹ.
Thị vệ cung Yêu Vương cưỡi thiên mã tới, vô cùng hoa lệ, Diêu Xu và Bạch Sương ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Mắt Bạch Sương sáng rực lên, không ngờ còn gặp được tình huống này.
Diêu Xu và Bạch Sương lần lượt bước lên xe ngựa, thiên mã có đôi cánh dài màu trắng như cánh chim, trắng tinh vô cùng đẹp đẽ quý giá, xe ngựa bay lên trời.
Diêu Xu nhìn những đám mây ngoài cửa sổ, xa hoa lộng lẫy, nàng nhìn về phía chiếc xe ngựa đằng trước, bên trong chiếc xe kia, Long Khuyết đang ngồi cùng tiểu thê tử của hắn.
Bọn họ cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa.
Bạch Sương vuốt xe ngựa, cảm nhận linh khí trong không khí, ánh mắt sáng ngời, càng thêm quyết tâm ở lại Yêu giới.
Tới khi nhìn thấy cung Yêu Vương giống như tiên cung, trong lòng càng thêm kích động, đây mới là cuộc sống đỉnh cao của yêu quái!
Linh khí ở cung Yêu Vương càng thêm nồng đậm.
Chủ nhân cung Yêu Vương đã trở lại, thị nữ và bọn thị vệ xếp thành hai hàng, nghênh đón chủ nhân trở về, đồng loạt quỳ xuống nghênh đón, cảnh tượng hoành tráng đến mức Diêu Xu cảm thấy choáng váng.
Thân phận của Long Khuyết còn cao quý hơn cả trong tưởng tượng của nàng.
Mà nàng chỉ là một người phàm, một người phàm bơ vơ không nơi nương tựa.
Tuyên Thanh chuẩn bị cung điện cho Diêu Xu, cái cung điện này nằm sát cung điện của Yêu Vương, ngay bên cạnh Long Khuyết.
Sắc mặt Mai Ngọc rất khó coi, Yên Phi muốn ở trong cung điện như vậy, cũng phải bỏ ra rất nhiều sức lực, dựa vào cái gì mà Diêu Xu lại có thể tiến vào cung điện như vậy.
Cung điện dành cho khách còn gần điện Yêu Vương hơn cả Yên Phi.
Mai Ngọc không nhịn được hỏi Tuyên Thanh: “Tổng quản, khách có thể ở trong cung điện như thế này sao?”
Tuyên Thanh nhíu mày quay đầu lại, ôn hòa giải thích: “Nếu đã là khách, cũng nên ở trong cung điện tốt một chút.”
Mai Ngọc hít sâu một hơi, ồ, khách ở có thể trong cung điện tốt một chút, mà Yêu Hậu, chủ nhân của cung Yêu Vương, lại ở trong cung điện xa xôi.
Dựa vào cái gì!
Mai Ngọc tất nhiên không biết được ẩn ý đằng sau sắp xếp của Tuyên Thanh, ở gần Long Khuyết, nếu xảy ra chuyện gì, cũng tiện cho Long Khuyết kịp thời cứu người.
Tuyên Thanh không thể không nở nụ cười ôn hòa, cười đến mức dịu dàng lại đẹp đẽ quý giá, cười đến mức mặt Mai Ngọc đỏ lên, Mai Ngọc lập tức cúi đầu.
Nam Chi ở bên cạnh nhìn, cảm thấy có chút kỳ quái, sau khi suy nghĩ một lúc, cô hỏi hệ thống: “Ca ca, ca ca, có phải Tuyên Thanh đang dùng mỹ nam kế không?”
Hệ thống: “…… Đúng vậy.”
Trong lòng Nam Chi wow một tiếng, “Không ngờ nha, người chính trực như Tuyên Thanh lại sử dụng mỹ nam kế.”
Diêu Xu thấy vậy, có chút bất an nói: “Có phải ta ở nơi này không được tốt lắm không, chỗ nào ta cũng có thể ở được.”
Long Khuyết lại dứt khoát bá đạo nói: “Bảo ngươi ở thì ngươi cứ ở đi, ngươi ở chỗ chúng ta sắp xếp, không tới phiên người khác nói ra nói vào.”
Mai Ngọc:……
Người nói ra nói vào chắc là nàng đi?
Mai Ngọc rất tức giận nha, một đường cùng Nam Chi trở về cung điện vẫn còn lẩm nhẩm lầm nhầm.
Vừa vào tới cung điện, Nam Chi đã cảm nhận được nguồn linh khí nồng đậm, cô nở nụ cười, nói với Mai Ngọc: “Mai Ngọc tỷ tỷ, chúng ta có Tụ Linh Trận, chúng ta nhanh tu luyện đi.”
Mai Ngọc không nhịn được nói: “Sao ngươi vẫn có thể bình tĩnh tu luyện, quân thượng đối xử với nữ nhân kia rất đặc biệt.”
Nam Chi kinh ngạc: “Tại sao lại không thể tĩnh tâm, ta tu luyện trở nên cường đại rồi, sau này Long Khuyết có làm chuyện gì, ta cũng có thể đánh hắn cho hả giận.”
Loại tư duy này của đứa trẻ vô cùng bá đạo, cũng rất đơn giản, nhưng loại đơn giản này là bản chất của sự việc, người lớn luôn thích đem những chuyện đơn giản làm cho phức tạp lên.
Mai Ngọc:……
Ta muốn phản bác, nhưng lại không thể phản bác được.
Diêu Xu và Bạch Sương bước vào cung điện, bị những món đồ xa hoa phú quý trong cung điện làm cho hoa cả mắt.
Vàng, bạc, ngọc chất chồng lên nhau tạo thành một công trình nguy nga, thậm chí còn đẹp hơn cả hoàng cung, mấy thứ này dường như không được coi là quý giá, chỉ dùng làm sàn nhà, bị người ta dẫm đạp.
Bạch Sương nhìn chung quanh một vòng, nói với Diêu Xu: “Người xem, Long Khuyết đối xử với người rất tốt, cho người ở trong tòa cung điện quý giá như vậy, nhìn bộ dạng bất bình của Mai Ngọc, chắc chắn nơi này có ý nghĩa đặc biệt nào đó.”
Diêu Xu cũng nở nụ cười, nhưng dường như lại nghĩ tới thứ gì đó, nụ cười nhanh chóng dập tắt, “Ngươi đừng nói như vậy, Long Khuyết đã có thê tử.”