Edit: Kim
“Sao ngươi lại tới đây?” Long Khuyết nhìn thấy Tuyên Thanh đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc, ngay sau đó sắc mặt rất khó coi, cảm thấy rất mất mặt.
Long Khuyết trừng mắt nhìn Nam Chi, Nam Chi trừng mắt nhìn lại.
Gặp chuyện không thể giải quyết được, phải đi tìm người lớn.
Ở trong lòng Nam Chi, Long Khuyết không được xem là người lớn, Tuyên Thanh là người lớn, còn có các trưởng lão là người lớn.
Nam Chi cảm thấy, tuy rằng các trưởng lão muốn khống chế Yêu Vương, nhưng không nhất thiết muốn Yêu Vương bị một người phàm khống chế.
Một mình Long Khuyết không thể giải quyết được vấn đề.
Tuyên Thanh nghiêm khắc liếc nhìn Long Khuyết, dò hỏi Long Khuyết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.
Bây giờ Long Khuyết cũng không phải Long Khuyết của mấy trăm năm sau cương quyết không nói, cường đại tới mức không ai dám nghi ngờ Long Khuyết, hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể nói ra.
Tuyên Thanh nghe xong, toàn thân tê dại.
Hắn hoài nghi, “Người kia có thật sự là Yêu Vương trưởng bối hay không, làm Yêu Vương, sao có thể chấp nhận cho hậu thế của mình chịu sự trói buộc của khế ước máu với một người phàm, đem tính mạng của con cháu mình giao vào tay người phàm?”
Tôn nghiêm của Yêu Vương để ở đâu?
Đừng nói là Yêu Vương, ngay cả yêu quái bình thường cũng sẽ không làm như vậy, đều sẽ không tự tìm đường chết mà ký khế ước máu với người phàm.
Khế ước máu nha!
Thật là hết chỗ nói rồi.
Long Khuyết có chút ủy khuất nói: “Ta còn chưa phản ứng lại, đã ký khế ước máu rồi.”
Tuyên Thanh:……
Tuyên Thanh thở dài, “Ngươi chạy tới trần gian làm gì?”
Long Khuyết trừng mắt liếc nhìn Nam Chi một cái, “Ta chỉ muốn thoát khỏi nàng ta.”
Tuyên Thanh nói thẳng: “Đừng đổ nguyên nhân lên đầu người khác, chẳng lẽ quân hậu có thể trói ngươi lại, đem ngươi tới đây sao, là quân hậu khiến ngươi ký khế ước máu với người phàm sao.”
Long Khuyết bị phun máu chó đầy đầu, chỉ có thể sờ sờ mũi của mình, “Ta sai rồi sao?”
Tuyên Thanh nhìn bộ dạng không hối cải của hắn, nghiêm khắc nói: “Yêu Vương không chỉ là một cái tên, mà còn là đại diện cho toàn Yêu giới, Yêu Vương bị một người phàm ký khế ước máu, người làm Yêu Vương như ngươi, sẽ bị toàn bộ Yêu giới chê cười.”
“Ngươi đoán xem mấy người trong đoàn trưởng lão sẽ làm gì ngươi?”
“Tuy nói rằng Yêu Vương của Yêu giới nhất định phải là rồng, nhưng ai có thể xác định, sau này cũng vẫn là rồng đâu.”
Long Khuyết hận không thể giơ tay lên đầu hàng, hắn thật sự đã sợ Tuyên Thanh cằn nhằn.
Long Khuyết: “Nhưng mà bây giờ đã ký khế ước máu, ta có thể làm sao bây giờ đây.”
Tuyên Thanh thở dài một hơi, đi về hướng xe ngựa, vén mành lên, nhìn Diêu Xu đang bệnh sắp chết trong xe ngựa.
“Ngươi là?”
Đột nhiên xuất hiện một mỹ nam đẹp tới cực điểm, Diêu Xu và Bạch Sương đều sợ ngây người, nếu nói Long Khuyết là một vương giả kiêu ngạo, thì người nam nhân này là một người đẹp lộng lẫy, là loại mỹ lệ tinh xảo, khiến hai nữ nhân ngẩn ngơ.
Tuyên Thanh khẽ nhíu mày, nói với Diêu Xu: “Ta là người nhà của Long Khuyết, nghe nói ngươi bị bệnh, ta đến nhìn qua một chút.”
Nghe nói là trưởng bối của Long Khuyết, Diêu Xu vội vàng ngồi dậy, chẳng qua cơ thể của nàng không có sức lực, vừa ngồi dậy đã đầu váng mắt hoa, thở hổn hển, nàng vội vàng nói: “Ta là Diêu Xu.”
Tuyên Thanh hỏi: “Ngươi bệnh nặng như vậy, tại sao lại không uống thuốc, tại sao lại lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.”
Đối mặt với những lời chất vấn này, trong lòng Diêu Xu cảm thấy ủy khuất, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể cúi đầu im lặng.
Tuyên Thanh tưởng tượng đến việc Yêu Vương của Yêu tộc ký khế ước máu với một người phàm như vậy, đầu hắn đã muốn nổ tung.
Tốt xấu gì Long Khuyết cũng còn có chút đầu óc, không có trực tiếp nói ra chuyện khế ước máu với người phàm.
Tuyên Thanh lấy đan dược ra, đưa cho Diêu Xu, “Ngươi ăn cái này trước đi, có thể làm cơ thể dễ chịu hơn một chút.”
Diêu Xu không dám cự tuyệt, nói ra cũng thật kỳ lạ, có đôi khi Diêu Xu còn dám nóng nảy một chút với Long Khuyết, lại không dám tỏ thái độ với Tuyên Thanh.
Đại khái là lần đầu gặp mặt, chưa quen thuộc, hơn nữa nhìn qua Tuyên Thanh có vẻ là một người ôn hòa, nhưng lại làm người ta cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được.
Diêu Xu ăn dược xong, hô hấp cũng dễ dàng hơn nhiều, liên tục nói lời cảm tạ với Tuyên Thanh.
Tuyên Thanh dò hỏi chuyện về Diêu Xu, biết được Diêu Xu muốn tới kinh thành, lại hỏi: “Sau khi tới được kinh thành thì sao?”
Diêu Xu lắc đầu, mờ mịt nói: “Không biết, có lẽ là đi theo cữu cữu.”
Tuyên Thanh suy nghĩ một chút rồi mỉm cười với Diêu Xu, “Như vậy đi, sau khi tới kinh thành, ngươi tới nhà Long Khuyết làm khách đi.”
Diêu Xu do dự: “Ta tới nhà Long Khuyết, như vậy không tốt lắm đâu.”
Tuyên Thanh chỉ nói: “Có gì mà không tốt, hơn nữa người nhà các ngươi cũng có quan hệ với trưởng bối của Long Khuyết.”
Diêu Xu liếc nhìn Long Khuyết, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý rồi.
Tuyên Thanh tự giới thiệu, “Ta là quản gia của Long Khuyết, ngươi có chuyện gì có thể phân phó ta.”
Diêu Xu sợ ngây người, “Quản, quản gia?”
Nam nhân đẹp như hoa như vậy, lại chỉ là một quản gia?
Tuyên Thanh ra khỏi xe ngựa, nhìn Long Khuyết Nam Chi và Mai Ngọc, sắc mặt của hắn rất khó coi, khiến ba người cũng không dám nói lời nào.
Nhìn Tuyên Thanh bây giờ có chút đáng sợ.
Nam Chi mở miệng nói: “Tuyên Thanh, chúng ta có thể trở về chưa, Tụ Linh Trận của ta đã chuẩn bị xong chưa?”
Tuyên Thanh:……
Tướng công ngươi xảy ra chuyện lớn như vậy, trong đầu ngươi vẫn còn nhớ đến Tụ Linh Trận.
Rốt cuộc cũng còn nhỏ tuổi, không biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Tuyên Thanh khí thế tràn trề, tất cả mọi người đều không dám có ý kiến, Tuyên Thanh đánh xe ngựa, tách ra khỏi đội ngũ, đưa một người một ngựa tới kinh thành, lên đường rất gấp gáp.
Đại khái là vì có thể tới nhà Long Khuyết, tới kinh thành rồi cũng không phải tách ra, Diêu Xu cũng không cự tuyệt việc tới kinh thành sớm.
Diêu Xu tìm được nhà cữu cữu rồi, lấy thư tín của cha mẹ ra, cữu cữu và cữu mẫu nhìn, đều tỏ ra ngượng nghịu, nói ra tình hình khó khăn trong nhà, thật sự là không có cách nào, con trai sắp thành thân, trong nhà cũng không có dư phòng.
Diêu Xu miễn cưỡng nói không sao, sau đó rời khỏi nhà cữu cữu.
Diêu Xu lặng lẽ rơi lệ, nàng đã không còn người thân.
Tuyên Thanh nói với Diêu Xu: “Chúng ta đi thôi.”
Một hàng sáu người đi tới trước kết giới, Bạch Sương cũng muốn đi theo, Tuyên Thanh nói thẳng: “Ngươi là hồ ly ở nhân gian, không có tư cách tiến vào Yêu giới.”
Bạch Sương:???
Diêu Xu:???
Tuyên Thanh đang nói cái gì vậy, sao ta lại có chút nghe không hiểu.
Tuyên Thanh nói tiếp: “Long Khuyết là yêu, là Yêu Vương, ta cũng là yêu, Yên Phi là Yêu Hậu, cũng là yêu, chúng ta đều là yêu.”
Diêu Xu khiếp sợ lui về phía sau hai bước, chân mềm nhũn suýt chút nữa đã té ngã ra mặt đất, được Bạch Sương đỡ lấy, nghĩ tới lời Tuyên Thanh nói thẳng Bạch Sương là hồ ly, nàng lập tức ném tay Bạch Sương ra.
Bạch Sương cúi đầu nhìn xuống tay mình, vẻ mặt có chút tối tăm không rõ ràng, cũng không nói gì.
Diêu Xu rất sợ hãi, tất cả bọn họ đều là yêu, một mình nàng là người.
Nàng bị yêu quái bao vây.
Tới nhà Long Khuyết, đó chính là tới nhà yêu quái nha!
Long Khuyết không kiên nhẫn nói: “Ngươi có đi hay không?”
Cái khế ước máu này thật sự phiền muốn chết.
Diêu Xu cắn cắn môi, “Ta đi, nhưng đột nhiên ta nghĩ tới một chuyện, cây trà tinh muốn báo thù.”
Tuyên Thanh nói thẳng: “Giao cho ta, ta đi một chuyến, các ngươi cứ chờ ở đây.”
Tuyên Thanh cầm ngọc bội, hóa thành một con chim khổng tước đẹp đẽ quý giá, bộ lông rực rỡ lung linh, hắn kêu lên một tiếng réo rắt, bay lên không trung.