Edit: Kim
“Mẹ…”
Nam Chi tìm mẹ khắp các sân viện, nhưng không tìm được người, Nam Chi vô cùng lo lắng, tìm ra mật đạo.
Bọn quan binh lập tức đi vào mật đạo, nhưng mật đạo này có đủ các loại bẫy rập, khiến quan binh thương vong nặng nề.
Thủ lĩnh Ngự lâm quân tới bắt Cao Chiêm lập tức nói: “Phong tỏa cửa thành, không cho bất cứ kẻ nào ra ngoài.”
Không ai biết mật đạo này dẫn tới đâu, chỉ có thể đóng cửa thành lại.
Nam Chi quay người chạy ra khỏi nhà, chạy rất nhanh, trong lòng rất lo lắng cho mẹ.
“Cẩu Đản, Cẩu Đản, các ngươi có ở đây không?” Nam Chi chạy tới chỗ bọn Cẩu Đản thường ở, vén chiếu lên, nhưng không thấy bọn Cẩu Đản đâu.
Số người Nam Chi cần phải lo lắng ngày càng nhiều, bọn Cẩu Đản không còn ở đây nữa, có phải đã mắc bệnh, có phải…… Đã chết!
Nam Chi nhìn thấy một người ăn xin liền chạy tới hỏi: “Thúc thúc, thúc thúc, thúc có nhìn thấy Cẩu Đản bọn họ không?”
Người ăn xin bị đánh thức, mất kiên nhẫn nói: “Không biết, không biết.”
Đầu óc Nam Chi hoảng loạn, muốn bốc khói, cô nghĩ thầm, nếu cô là bọn Cẩu Đản, nếu chưa chết thì bọn họ sẽ đi đâu?
Có phải sẽ đi tìm cô không.
Nam Chi lập tức chạy về nhà, quả nhiên nhìn thấy mấy đứa trẻ ăn xin đang dựa người vào tường viện, Nam Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng chạy tới hỏi: “Cẩu Đản, Cẩu Đản, các ngươi không sao chứ?”
Cẩu Đản nhìn thấy Nam Chi, tuy rằng còn lớn hơn Nam Chi mấy tuổi, lại ở trước mặt Nam Chi òa lên khóc, “Mạn Nhi, Mạn Nhi, Tiểu Nha rất đói, sắp chết đói rồi.”
Trong thành xảy ra dịch bệnh, lương thực khan hiếm, bọn họ bây giờ còn không kiếm được cơm thừa canh cặn, không có ai sẵn lòng cho bọn họ.
Cẩu Đản đói bụng đã lâu.
Nam Chi lập tức mở cửa, “Các ngươi vào đi, ta đi tìm đồ ăn cho các ngươi.”
Cẩu Đản do dự, “Chúng ta có thể vào sao?”
Trong nhà còn một ít đồ ăn, Nam Chi và Cẩu Đản khó khăn lắm mới có thể nấu chín, sau đó đút cho Tiểu Nha ăn xong, phần còn lại, bốn đứa trẻ còn lại ngấu nghiến ăn hết rồi.
Nam Chi nói: “Mẹ ta bị bắt cóc, các ngươi có thể hỏi mấy người ăn xin khác một chút được không.”
Cẩu Đản liếm sạch bát, “Ta biết rồi, Mạn Nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi tìm được mẹ.”
Có mẹ Mạn Nhi sẽ không phải trở thành ăn mày, thi thoảng bọn họ cũng có được chút gì đó để ăn.
Nam Chi suy nghĩ hướng nhà, là hướng bắc, nếu muốn trốn đi, thì sẽ đi về hướng nào.
Đây là thỏ khôn có ba hang sao.
Cao Chiêm có nhiều nhà như vậy, thật sự giàu có nha.
Cẩu Đản nói: “Bây giờ phía đông thành đang bị phong tỏa vì dịch bệnh, nhất định bọn họ sẽ không tới đó.”
Nam Chi vỗ lòng bàn tay, nói thẳng: “Bọn họ nhất định đang trốn ở đông thành.”
Cẩu Đản cau mày, “Nếu thật sự đến tận đó, thì đường hầm phải đào rất dài, hơn nữa đào dưới lòng đất sẽ phát ra tiếng động, rất dễ sập, cũng dễ bị người ta nghe thấy, ta cảm thấy, đường hầm này không thể dài như vậy đâu.”
Nam Chi ngạc nhiên nhìn Cẩu Đản, “Cẩu Đản, ngươi thật là thông minh.”
Cẩu Đản chỉ nói: “Ta thường chạy bên ngoài, cho nên tương đối quen thuộc địa hình kinh thành, ở kinh thành có nhiều người như vậy, có rất nhiều nhà ở, nếu có người đào dưới lòng đất, người bên trên sẽ nghe thấy động tĩnh.”
Đặc biệt là bọn họ thường xuyên ngủ trên mặt đất, ngay cả tiếng bước chân cũng có thể nghe thấy được, tiếng va chạm đào đất leng keng leng keng càng lớn hơn.
Dưới mí mắt của nhiều người như vậy đào đường hầm, là chuyện không dễ.
Nam Chi nói: “Vậy chúng ta cũng chỉ có thể đi tìm, mật đạo kia có rất nhiều cơ quan, Cao Chiêm chắc chắn sẽ lén ra khỏi đường hầm.”
Suốt cả đêm, Nam Chi và Cẩu Đản chạy khắp nơi ở bắc thành, thị vệ cũng lục soát từng hộ dân ở bắc thành, hơn nửa đêm rồi mà còn bị đánh thức, các bá tánh đều giận mà không dám nói gì.
Nhưng triều đình tróc nã tội phạm, nếu không phối hợp, không chừng còn phải ăn khổ.
Nam Chi nhét rất nhiều đồng xu vào trong túi, đi theo Cẩu Đản rải tiền đồng.
Không có ai hiểu rõ tình hình ra vào của mỗi căn nhà hơn người ăn xin.
Nam Chi dưới sức mạnh của đồng tiền, đã biết được một số tin tức.
“Chính là căn nhà này, hộ dân này luôn mua không ít đồ, đáng tiếc là không thấy được người ra ngoài, chỉ thấy cách một đoạn thời gian lại mua rất nhiều đồ, là mua trước khi xảy ra dịch bệnh.” Một người ăn mày nói, sau đó nhìn Nam Chi, “Tin tức này của ta có thể nhận được tiền chứ?”
“Có một người ăn xin quá đói, muốn đi vào cướp đồ, bị đánh đến mức hộc máu, không được bao lâu thì chết, cho nên không có ai dám đi vào căn nhà này nữa, ngay cả cơm thừa canh cặn cũng không dám tới đây xin.”
Mau cho ta tiền đi!
Đôi mắt của người ăn xin tái cả rồi, không phải là hắn không nghĩ tới chuyện cướp lấy, nhưng mà đánh không lại, đứa trẻ này nhìn thì còn nhỏ, nhưng lại rất nhanh nhẹn, bọn họ là ăn xin luôn không được ăn no, thể chất còn không bằng một đứa trẻ.
Nam Chi nghĩ đến những món ăn phong phú mà cô và mẹ cô đã ăn, lấy từ trong túi nhỏ ra một nắm tiền xu, đưa cho người ăn xin, “Cảm ơn.”
Nam Chi nhìn lên bức tường cao, cũng không tùy tiện xông vào, mà là đi tìm quan binh, cô khó khăn lắm mới có thể chạy ra ngoài, không thể bị bắt lại được.
Cũng không biết mẹ thế nào rồi, Cao Chiêm có hại đến mẹ không, có giết mẹ không.
Thị vệ lập tức đem quân đến bao vây căn nhà này lại, sau đó vọt vào, thị vệ đi vào lập tức bị thương bỏ mạng, mũi tên cắm ở ngực còn đang rung lên nhè nhẹ.
“Quả nhiên là ở chỗ này.” Thủ lĩnh ngự lâm quân thở ra một hơi, thật đúng là giỏi trốn.
Tìm kiếm Cao Chiêm lâu như vậy, hoàng đế vô cùng tức giận, càng không bắt được, hoàng đế lại càng muốn bắt Cao Chiêm, càng cảm thấy Cao Chiêm là một mối đe dọa lớn.
Ngày nào hoàng đế cũng hỏi xem đã bắt được người chưa, ngày nào bọn họ làm việc cũng chịu áp lực rất lớn, lại càng phải nghiêm túc làm việc.
Nam Chi nhìn thị vệ bị thương, trong lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng, mẹ thế nào rồi?
Thủ lĩnh Ngự lâm quân không khỏi hô: “Cao Chiêm, ngươi chạy không thoát đâu, còn không mau đưa tay chịu trói.”
Đưa tay chịu trói?
Hắn có chết cũng sẽ không đưa tay chịu trói.
Cao Chiêm ngồi ở trong phòng, uống một ngụm trà, nhanh như vậy đã tìm được tới đây, mấy thị vệ này là chó sao?
“Chủ tử, làm sao bây giờ, chúng ta đã bị bao vây, hay là lại trốn vào mật đạo đi.” Phía dưới tòa nhà này nối liền bốn hướng, giống như một cái mạng nhện, nên chạy đi.
Bây giờ bọn họ là con rùa trong chiếc bình.
“Không chạy thoát được đâu, chỉ có thể chiến đấu.” Cao Chiêm cảm thấy đau đầu xoa xoa giữa mày, hắn tưởng rằng có dịch bệnh, tâm tư của hoàng đế sẽ đặt ở dịch bệnh, nhưng hoàng đế vẫn không thả lỏng như cũ.
Không màng tới sự sống chết của bá tánh, vẫn chống lại hắn như cũ, hoàng đế cũng như vậy, trong lòng chỉ có ngai vàng, vinh hoa phú quý.
Đã tới lúc rồi, thời gian dài như vậy, tới lúc rồi!
Bọn họ cũng nên tới rồi.
Cao Chiêm đứng lên, đi ra khỏi phòng, đi tới trước mặt thủ lĩnh Ngự lâm quân, dự định giơ tay chịu trói.
Thủ lĩnh Ngự lâm quân thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Bắt lại, bắt tất cả lại.”
“Mẹ, mẹ ta đâu?” Nam Chi chen vào, Cao Chiêm nghe thấy giọng của Nam Chi, dừng bước chân, nhìn Nam Chi nói: “Mạn Nhi, ta không thích ngươi, nhưng cũng không thể không thừa nhận, ngươi không hổ là con của ta.”
Nam Chi:???
Cái gì nha?
Thật là đen đủi!