Edit: Kim
“Mẹ, mẹ ta đâu?” Nam Chi tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm thấy Phó Văn Âm, cô nôn nóng hỏi Cao Chiêm.
Cao Chiêm giống như là đang thưởng thức vẻ sốt ruột của đứa trẻ, chậm rãi nói: “Ngươi sẽ không thể tìm thấy nàng.”
Nam Chi:……
Đây là thứ người xấu cực phẩm gì!
Nam Chi lập tức hỏi: “Có phải ngươi đã giết mẹ rồi?”
Cao Chiêm lại mỉm cười, hoàn toàn không có chút dáng vẻ chật vật khi sắp bị bắt vào tù, thậm chí còn có chút thâm tình nói: “Sao có thể, Mạn Nhi, ta yêu mẹ ngươi nhiều như vậy.”
Khuôn mặt Nam Chi nhăn lại, chân thành tha thiết lại mang vẻ bướng bỉnh của trẻ con, “Cha ruột của ta, ta nghĩ ngươi không nên lúc nào cũng nhắc tới tình yêu, đó là vũ nhục tình yêu, ủy khuất tình yêu, tình yêu còn muốn khóc đấy.”
Tại sao lúc nào cũng nói tới tình yêu vậy, ngoài miệng thì nói là yêu, nhưng biểu hiện lại không như vậy.
Cao Chiêm:……
Hắn hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng hàm, lạnh lùng hừ một tiếng.
Cao Chiêm bị bắt đi rồi, sau sự kiện vượt ngục lần trước, Đại Lý Tự không dám thả lỏng, trực tiếp giam trong phòng giam của tử tù, bố trí thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt.
Nam Chi nhờ Ngự lâm quân giúp đỡ tìm người, không thấy mẹ cô đâu, không biết Cao Chiêm đã giấu mẹ cô ở nơi nào.
Mẹ cô cũng vì bắt Cao Chiêm mà mạo hiểm thân mình, Ngự lâm quân cũng không tuyệt tình như vậy, cũng giúp đỡ tìm người.
Hơn nữa Phó Văn Âm vẫn là cáo mệnh phu nhân được hoàng đế phong cho.
Bên dưới ngôi nhà này có những đường hầm kéo dài ra bốn hướng, để đào được đường hầm như vậy cũng không phải một sớm một chiều là có thể đào xong.
Có thể thấy Cao Chiêm đã ủ mưu từ rất lâu, hoàng đế biết chuyện, cười lạnh một tiếng nói Cao Chiêm lòng muông dạ thú, làm một cái hầu gia vẫn không thỏa mãn, phải làm đế vương.
Triều thần phía dưới hoảng sợ hô Hoàng Thượng bớt giận, vội vàng nói Cao Chiêm đáng chết, thượng tấu xin Hoàng Thượng giết chết Cao Chiêm, thị uy thiên hạ.
Dù sao bây giờ Cao gia cũng đã không còn, một mình Cao Chiêm có chết thì chết luôn đi, gần đây lúc nào hoàng đế cũng rất tức giận, bọn họ cũng khó làm việc của mình!
Vì thế, dưới sự thúc đẩy của mọi người, Cao Chiêm biến thành một người sắp chết.
“Bang……”
Tiếng roi ngựa vang lên giòn giã, theo sau là tiếng vó ngựa dồn dập.
“Tránh đường, tránh đường…” Người trên lưng ngựa nôn nóng quát người dân bên đường, người dân sợ hãi nhanh chóng tránh đi, theo sau là tiếng mắng chửi, nghi hoặc.
“Chạy nhanh như vậy là vội đi đầu thai sao?”
“Người nọ mặc áo giáp, chẳng lẽ có tình hình quân sự khẩn cấp gì, chẳng lẽ sắp chiến tranh?”
“Nhất định là đã xảy ra chuyện.”
Những người có hiểu biết đều tỏ ra nghi hoặc.
“Hoàng Thượng, có quân tình khẩn cấp.” Một giọng nói gấp gáp truyền đến, thái giám vội vàng bước vào điện nói với hoàng đế: “Vi Châu tới báo, vùng biên cảnh có 10 vạn quân Hung Nô chiếm đóng, Lý tướng quân đã chết trận.”
“Cái gì?” Hoàng đế đập tay xuống ghế, đứng phắt dậy, đại điện cũng lâm vào trạng thái chấn động.
“Cái gì, mười vạn đại quân, tại sao lại như vậy, quá đột ngột?”
“Bọn Hung Nô đáng chết, bọn man di đáng chết.”
“Đây là có chuyện gì?” Tất cả mọi người đều vô cùng phẫn nộ, nhất trí yêu cầu xuất binh, xử đẹp Hung Nô.
Ngay sau đó, tin binh cầm văn kiện khom lưng đi vào đại điện, hắn quỳ xuống mặt đất, đại thái giám lập tức cầm lấy văn kiện đưa cho hoàng đế xem.
Sắc mặt của hoàng đế vô cùng khó coi, cả người bao phủ một luồng khí tức khủng bố, giống như một con sư tử giận dữ rít gào.
“Nhãi ranh ngươi dám.”
Mọi người cho rằng hoàng thượng là đang mắng Hung Nô, đều sôi nổi phụ họa, hoàng đế hít vào một hơi thật sâu, ném văn kiện cho các đại thần xem.
Các đại thần nhìn văn kiện, sắc mặt đều trở nên quái dị, vừa xem, vừa nhìn sắc mặt của hoàng đế.
À, cái này!
Đây là điều kiện mà Hung Nô đưa ra, bọn họ muốn Cao Chiêm, từ ngữ rất thù hận, rất khát máu, hàm ý muốn giao Cao Chiêm cho bọn họ, bọn họ chỉ cần Cao Chiêm, sau đó sẽ lui binh.
Bọn họ thật sự hận Cao Chiêm, Cao Chiêm giết quá nhiều người Hung Nô, khiến bọn họ đại bại, hận không thể lột da, uống máu hắn.
Nếu Cao Chiêm vẫn là chiến thần như trước kia, đương nhiên là sẽ bỏ qua, nhưng Hung Nô không biết Cao Chiêm đã bị bắt giam, trở thành tù nhân, ngay cả gia tộc cũng tan thành mây khói.
Dùng Cao Chiêm để đánh lui binh nơi biên cảnh thì quá hợp lý.
Nhưng lại là một cái tai họa ngầm, Cao Chiêm chỉ còn lại cô độc một mình, đã không còn vướng bận, tới Hung Nô bên kia, có thể sẽ bị Hung Nô giết chết, cũng có thể sẽ nhờ cậy Hung Nô, tấn công bọn họ.
Các đại thần tụ tập lại thảo luận, đã một lúc lâu nhưng vẫn không có ai đứng ra nói chuyện.
Hoàng đế nói xong đã bình tĩnh lại, hắn nhìn các đại thần bên dưới một vòng, “Các ngươi cảm thấy thế nào?”
Có đại thần nói: “Vốn dĩ Cao Chiêm đã có hiềm nghi thông đồng với địch, vi thần hoài nghi mục đích của bọn mọi rợ bên kia là muốn cứu Cao Chiêm.”
Cũng có đại thần nói: “Thần cảm thấy, Hung Nô bên kia hẳn là không biết tình hình của Cao Chiêm, Cao Chiêm quả thực đã khiến Hung Nô tổn thất nặng nề, náo loạn như vậy, có khả năng, có thể là……”
Đại thần đang nói, lại có chút không dám nói tiếp.
Hoàng đế nói tiếp: “Là kế ly gián.”
Đại thần gật đầu, “Đúng vậy.” Thủ đoạn này thật khiến người ta ghê tởm.
Trong triều xảy ra tranh cãi, chia làm hai phe, một phe muốn giao nộp Cao Chiêm, Cao Chiêm giết nhiều người Hung Nô như vậy, muốn lăn lộn ở Hung Nô là không thể, làm như vậy cũng chỉ vì muốn làm nhục Cao Chiêm.
Dù sao Cao Chiêm cũng là một tù nhân.
Có người cảm thấy không thể giao, cho dù bây giờ Cao Chiêm là tù nhân, có tội, nên là do luật pháp triều đình định tội, không thể giao cho Hung Nô, làm như vậy tương đương với việc cúi đầu yếu thế trước Hung Nô.
Cãi cọ ầm ĩ, làm hoàng đế xoa xoa giữa mày, con mẹ nó, đồ ăn lót dạ buổi sáng đã tiêu hóa hết, hoàng đế đã đói đến mức muốn bộc phát.
“Đủ rồi.” Hoàng đế mất kiên nhẫn hô lên một tiếng, nhưng cũng không đi vào đề tài tranh cãi, “Hung Nô vì hắn mà tập trung 10 vạn binh, Cao Chiêm thật sự lớn mặt!”
Hoàng đế ha hả cười lạnh, người ở đây cũng không ngốc, trao đổi ánh mắt.
Chẳng lẽ, Cao Chiêm thật sự thông đồng với địch bán nước?
Cao Chiêm đánh mất tự trọng tới vậy?
Hung Nô bên kia biết Cao Chiêm gặp nguy hiểm, dùng cách này để cứu Cao Chiêm?
Nghĩ như vậy, Cao Chiêm quả thật quá đáng sợ, rốt cuộc là hắn đã làm ra cái giao dịch gì, có thể khiến Hung Nô từ bỏ thù hận trước kia, cứu Cao Chiêm?
Lúc này các đại thần đều thống nhất ý kiến, Cao Chiêm là chiến thần của Trung Nguyên, càng thêm quen thuộc với địa hình Trung Nguyên, nếu đối phó với bọn họ, chính là biết người biết ta bách chiến bách thắng.
Hơn nữa vì muốn giành công trạng, có lẽ hắn sẽ đối phó với Trung Nguyên còn tàn khốc hơn Hung Nô, phải giống người Hung Nô hơn cả người Hung Nô, như vậy mới có thể được người Hung Nô tiếp thu.
Hoàng đế lập tức bổ nhiệm một vị tướng mới, xông ra tiền tuyến chống lại quân Hung Nô, trên triều cũng không phải chỉ có một mình Cao Chiêm là có thể dùng.
Hoàng đế tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Cao Chiêm.
Hơn nữa hoàng đế cũng phải nhìn xem Hung Nô có thật sự quyết tâm cứu Cao Chiêm hay không.
Hắn tạm thời không giết Cao Chiêm, muốn nhìn động tĩnh Hung Nô bên kia một chút.
Biên quan lại nổ ra chiến tranh, mới hòa bình chưa tới mười năm, lại phải đánh giặc, trong thành còn có dịch bệnh, các bá tánh hoảng loạn, rất là lo lắng.
Trong dân gian vậy mà lại có tiếng gió muốn chiến thần Cao Chiêm đi đánh giặc Hung Nô.