Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 382: Gương Vỡ Lại Lành (42)



Edit: Kim

Gặp chuyện không giải quyết được thì tìm người lớn, Nam Chi nói với Phó Văn Âm: “Mẹ, con muốn trốn ra ngoài, tìm người tới bắt hắn.”

Phó Văn Âm cũng không biết nên làm thế nào, nàng nói: “Nhiều người như vậy, chúng ta không ra ngoài được.”

Đã lâu như vậy, vẫn không có người tìm được các nàng, là Cao Chiêm quá lợi hại, hay người phía triều đình quá vô dụng.

Phó Văn Âm không nhịn được mà nghĩ, Cao Chiêm sẽ không thật sự tạo phản thành công đi.

Thời điểm hắn còn là thế tử hầu phủ, còn muốn làm gì thì làm, nếu trở thành hoàng đế, càng là không có ai có thể kiềm chế được hắn.

Cũng quá đáng sợ đi.

Nam Chi nói: “Con có thể nghe thấy tiếng động, bên ngoài không chỉ có lính canh, mà còn có cả ám vệ.”

Phó Văn Âm: “Sao lại có nhiều người như vậy được?’

Cao Chiêm đã nghèo túng thành như vậy, nhưng mà vẫn có thể lợi hại như vậy.

Phó Văn Âm chạm vào cây trâm cài trên đầu, cây trâm rất tinh tế đẹp đẽ quý giá, là trong khoảng thời gian này Cao Chiêm đưa tới đây, Cao Chiêm ra sức lấy lòng Phó Văn Âm.

Ăn mặc ngủ nghỉ đều là những thứ tốt nhất, Phó Văn Âm cầm cây trâm nói với con gái, “Đợi lát nữa ta dùng trâm đâm chính mình, con nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài.”

“Mẹ!” Nam Chi khiếp sợ nhìn Phó Văn Âm, “Mẹ muốn làm tổn thương chính mình sao, rất đau nha!”

Dùng dao nhỏ chắt qua da một chút đã cảm thấy đau, càng đừng nói tới việc dùng cây châm đâm mình.

Phó Văn Âm khẽ cắn môi, “Nếu có thể chạy trốn, vết thương này của ta sẽ không vô ích.”

Ngay tới cả con ruột của mình mà Cao Chiêm còn có thể gây thương tổn, cho đứa trẻ còn nhỏ như vậy ăn thuốc mê, đứa trẻ còn nhỏ, cơ thể chưa phát triển, ăn dược sẽ gây tổn thương cho thân thể.

Nhưng mà Cao Chiêm vẫn làm.

Đây là con gái của hắn, hổ độc còn không ăn thịt con đâu.

Trên thực tế là Phó Văn Âm quá mức coi trọng tình cảm Cao Chiêm đối với đứa trẻ, đứa nhỏ này ra đời rồi lớn lên, hắn cũng chưa từng tham dự vào.

Đứa trẻ không phải từ trong bụng hắn chui ra, giống như một củ khoai tây mọc ra từ trong đất, hoàn toàn không có cảm giác.

Thậm chí đứa nhỏ này còn không bằng một củ khoai tây, nhìn thấy khoai tây được mùa còn cảm thấy vui vẻ, nhìn thấy đứa nhỏ này, Cao Chiêm chỉ cảm thấy nóng nảy.

Nếu không phải vì Phó Văn Âm, Cao Chiêm đã sớm giết chết đứa trẻ này rồi.



Nam Chi không đồng ý, “Đâm lên người quá đau, chúng ta không nên làm như vậy, con sẽ nghĩ cách khác.”

Ai, cô mới tu luyện chưa tới nửa năm, trong người chỉ có một tia không biết là nội lực hay là linh khí, thời điểm mấu chốt mới có thể dùng.

Phó Văn Âm xoa đầu con gái: “Không sao, trong lòng mẹ hiểu rõ.”

Chờ đến buổi tối, đêm đen đầy sao, Phó Văn Âm đẩy cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài, lặng lẽ nói với con gái: “Trời tối như vậy, vừa lúc có thể ra ngoài.”

Nam Chi: “Mẹ.”

Phó Văn Âm mở cửa ra, đặt cây trâm lên trên yết hầu, nói với người gác cửa: “Ta muốn gặp Cao Chiêm, đưa ta tới gặp Cao Chiêm.”

Lính canh nhìn thấy cây trâm đâm xuyên qua làn da, máu chảy ra, vội vàng nói: “Phu nhân, có chuyện gì từ từ nói, buông cây trâm xuống trước đã.”

Phó Văn Âm bước chân vượt qua ngưỡng cửa, tới gần hai lính canh cửa, bước chân nàng không dừng lại, “Đưa ta tới gặp Cao Chiêm, hắn không tới gặp ta, ta liền đi gặp hắn, hắn ở đâu, ta đi tìm hắn.”

Phó Văn Âm cảm nhận được cảm giác đau nhức ở cổ, bước chân cũng không hề dừng lại, vội vàng đi về phía trước, hai lính canh cửa vô cùng lo lắng, đuổi theo Phó Văn Âm, “Phu nhân, phu nhân, người mau dừng lại đi, đừng chạy nữa, đừng làm chính mình bị thương.”

Nam Chỉ thò đầu ra khỏi cửa, nhìn trái nhìn phải, trong lòng thầm nghĩ, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, cô vén váy lên chạy.

Cô chỉ sử dụng một chút linh khí là có thể chạy khắp ngôi nhà to lớn này, theo sau một gã sai vặt đi ra từ cửa sau.

Wow, thuận lợi ngoài ý muốn, trong lòng Nam Chi không ngừng lặp lại ‘không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta’, thật sự hữu dụng nha.

Hệ thống:……

Đây là kỹ năng bị động kích phát mà thôi, hơn nữa Phó Văn Âm cũng thu hút nhiều sự chú ý hơn.

Đứa trẻ không quan trọng, quan trọng là Phó Văn Âm, Cao Chiêm chính là để ý Phó Văn Âm.

Nam Chi ra khỏi tòa nhà lớn, để lại một ký hiệu, sau đó chạy như bay đi tìm quan phủ.

Động tĩnh như vậy, tất nhiên Cao Chiêm sẽ xuất hiện, hắn nhìn cổ Phó Văn Âm run run chảy máu, sắc mặt hơi thay đổi, tức giận hô: “Nàng làm gì vậy?”

Vẻ mặt Phó Văn Âm vô cùng thống khổ, nghẹn ngào nói: “Cao Chiêm, rốt cuộc ngươi muốn giam ta tới khi nào, ta là phạm nhân của ngươi sao?”

Cao Chiêm chỉ có thể trấn an nói: “Văn Âm, ta không giam nàng, ta là đang bảo vệ nàng, nàng cũng biết tình huống bây giờ của ta………..”

Đột nhiên, Cao Chiêm ý thức được cái gì đó, hắn nhìn trái nhìn phải, lập tức hỏi: “Đứa trẻ đâu?’

Lính canh cửa do dự một chút, “Hẳn là đang ở trong phòng ngủ.”

Cao Chiêm không chút do dự nói: “Mau đi nhìn xem một chút, nếu không thấy thì lập tức rút lui.”



Đứa trẻ kia có thể chạy, đặc biệt có thể chạy.

Phó Văn Âm cắn môi, Cao Chiêm thật sự quá nhạy bén, sao nhanh như vậy hắn đã nhận ra.

“Ám vệ đâu?” Cao Chiêm hô, ám vệ áo đen lập tức xuất hiện, “Chủ thượng, đứa trẻ kia không có đi ra ngoài.”

Cao Chiêm thở phào nhẹ nhõm một hơi, từng bước đi về phía Phó Văn Âm, hắn vươn tay ra, dỗ dành nói: “Văn Âm, đừng tùy hứng, ta đồng ý với nàng sẽ không giam nàng lại, nàng có thể đi dạo quanh nơi này.”

Phó Văn Âm được một tấc lại muốn tiến một thước, kéo dài thời gian: “Ta muốn đi ra ngoài.”

“Không được.” Cao Chiêm không chút suy nghĩ cự tuyệt, ngay sau đó còn nói thêm: “Nàng cũng biết mà, bên ngoài đang xảy ra dịch bệnh hỗn loạn, đi ra ngoài quá nguy hiểm.”

“Nhưng mà……” Phó Văn Âm còn muốn nói cái gì đó, sau lưng nàng đã xuất hiện một người mặc áo đen, người áo đen này đánh một quyền xuống cổ nàng, Phó Văn Âm ngất đi, cây trâm trong tay rơi xuống đất ‘đinh’ một cái.

Áo đen đỡ lấy Phó Văn Âm, vẻ mặt có chút thấp thỏm nhìn chủ tử, rốt cuộc thì hắn cũng động thủ với phu nhân.

Cao Chiêm bế Phó Văn Âm lên, nói với áo đen, “Làm tốt lắm.”

Áo đen lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Đa tạ chủ tử.”

Cao Chiêm ôm Phó Văn Âm trở về phòng, nhìn quanh phòng, lại không có nhìn thấy đứa trẻ đâu, hắn vội vàng hỏi: “Đứa trẻ đâu?”

Áo đen nói: “Chúng thuộc hạ không nhìn thấy đứa trẻ đi ra ngoài.”

“Đi, chúng ta phải rời khỏi đây ngay, tất cả mọi người đều phải đi.” Cao Chiêm quyết đoán nói, hắn nhìn Phó Văn Âm trong ngực, lập tức hiểu ra.

Hắn đối xử với nàng chưa đủ tốt sao, tại sao nàng còn muốn phản bội hắn.

Dường như hắn đã đối xử với nàng quá tốt, khiến nàng cảm thấy hắn rất để ý tới nàng, nên mới lợi dụng tâm ý của hắn để đối phó hắn.

Sắc mặt Cao Chiêm lạnh lùng, tay buông ra, Phó Văn Âm ngã xuống đất.

Nàng khẽ hừ một tiếng, cũng không có tỉnh lại.

“Đưa nàng theo, chúng ta đi.” Cao Chiêm ra lệnh.

“Chủ tử, tòa nhà của chúng ta đã bị quan binh bao vây.” Thương nhân béo vội vàng chạy tới, vẻ mặt đầy sợ hãi, những người tham gia vào chuyện lần này đều sẽ bị chém đầu, thương nhân béo vô cùng sợ hãi, mỡ thịt toàn thân đều run lên.

“Nhanh như vậy?” Cao Chiêm giật mình, sau đó hạ quyết tâm, “Dùng mật đạo.”

“Đúng vậy.” Mọi người lập tức đi về hướng mật đạo, chỉ để lại một ít người ở đằng sau chống cự, tranh thủ thêm thời gian chạy trốn.

“Bành…” Quan binh phá cửa đi vào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv