Edit: Kim
Phó Văn Âm không nhịn được mà nhìn khóe miệng đang nhếch lên của ma ma, vừa nhìn đã thấy không lương thiện gì, nếu con gái thật sự bị cái ma ma này dạy dỗ, chỉ sợ sẽ phải chịu khổ.
Cao Chiêm luôn miệng nói không trách đứa trẻ, nhưng lại dùng phương pháp này để quản giáo đứa trẻ.
Ở hầu phủ mấy năm, Phó Văn Âm biết gia đình quyền quý rất biết cách tra tấn người, nếu dùng quy củ để dày vò người, có thể khiến người ta chịu khổ mà không nói nên lời.
Phó Văn Âm đã từng phải chịu đựng như vậy.
Nam Chi cự tuyệt: “Ta muốn ở bên cạnh mẹ.”
Cao Chiêm đối với con gái lạnh nhạt hơn nhiều, “Không tới phiên ngươi cự tuyệt.”
Cao Chiêm nhìn về phía Phó Văn Âm: “Văn Âm, thời gian này chúng ta chỉ có thể ở yên tại đây, chờ đến khi có thể ra khỏi thành, chúng ta lại đi.”
Phó Văn Âm nghe ra ý uy hiếp trong đó, các nàng đã bị bắt lại, không tới phiên các nàng cự tuyệt.
Phó Văn Âm chỉ có thể thỏa hiệp nói: “Có thể để ta ở bên cạnh con gái không, ta cũng cùng học tập quy củ với ma ma, ngươi nói, sẽ cho ta thân phận càng thêm tôn quý, ta cũng muốn học tập quy củ.”
Ánh mắt Cao Chiêm nhìn Phó Văn Âm đã vui mừng trở lại, trên mặt hắn nở một nụ cười thật sự, hắn nói: “Văn Âm, nàng có thể nghĩ thông suốt, hiểu được tâm ý của ta, ta rất vui.”
Phó Văn Âm không nói gì, nàng cảm thấy Cao Chiêm điên rồi, trở thành kẻ điên tự nói một mình.
Có lẽ, đây mới là dáng vẻ thật sự của Cao Chiêm, hắn căn bản không thèm quan tâm tới nàng, cho dù hắn nói thích nàng.
Làm gì có ai thích người mà lại như thế này?
Nam Chi muốn động thủ, bị Phó Văn Âm ôm lấy, nói thầm bên tai cô: “Đừng xúc động.”
Một chút quyền cước của khuê nữ sao có thể đánh thắng được Cao Chiêm, cũng không thể đánh thắng được nhiều người như vậy.
Cao Chiêm đi rồi, để lại một cái ma ma và bốn tiểu nha hoàn, ma ma hành lễ với Nam Chi và Phó Văn Âm một cái, sau đó nghiêm khắc nói: “Tiểu thư, cha người đi rồi, hẳn là người nên hành lễ cáo biệt với ngài ấy.”
“Phu nhân, nữ tử phải coi phu quân là trời, phải dịu dàng nhã nhặn, nên phục vụ phu quân thật tốt, mà không phải là ngỗ nghịch chống đối phu quân.”
Phó Văn Âm:……
Nam Chi:……
Ngột ngạt quá!
Nếu phải sống cùng Cao Chiêm cuộc sống như thế này, Phó Văn Âm ác độc mà chờ đợi, chờ người của triều đình nhanh chóng bắt được Cao Chiêm.
Mẹ con hai người buộc phải nghe lải nhải rất nhiều lời, tất cả đều là lời dạy dỗ nữ tử, khiến hai mẹ con vốn quen sống tự do có chút không chịu nổi.
Nếu Phó Văn Âm còn yêu Cao Chiêm, có lẽ còn có thể kìm nén, tình yêu dành cho Cao Chiêm cũng có thể khiến nàng thừa nhận những điều này, nhưng mà bây giờ, Phó Văn Âm không yêu Cao Chiêm.
Tất cả những trói buộc này không màng đến việc nàng có tự nguyện hay không, đều khiến Phó Văn Âm khó có thể tiếp thu.
Nam Chi thì càng không cần phải nói, bị ma ma ép phải hành lễ, động tác hành lễ không đúng, còn phải lặp lại vô số lần, còn bị ma ma dùng loại ánh mắt ‘sao ngươi lại ngốc như vậy’ mà nhìn cô.
Điều này còn khó hơn việc luyện võ nhiều, tra tấn tinh thần của một con người.
Chờ tới khi kết thúc, Nam Chi trực tiếp tê liệt ngã xuống đất, nằm hình chữ X, lại bị ma ma chỉnh đốn một trận, tiểu nha hoàn tới đỡ Nam Chi đứng dậy.
Thật vất vả mới tới giờ cơm, cũng bị ma ma yêu cầu tuân thủ nghi thức ăn uống, ăn một bữa cơm, vô cùng mệt nhọc, toàn thân mềm nhũn không muốn cử động.
Cả người mơ mơ màng màng buồn ngủ, Nam Chi vẫn luôn kiềm chế không ngủ gật, cái đầu nhỏ dần gục xuống, Phó Văn Âm nói: “Muốn ngủ thì ngủ đi.”
Nam Chi rúc vào lòng mẹ, “Mẹ, con buồn ngủ quá.”
Nam Chi ngủ một giấc thật dài, từ giữa trưa tới tận nửa đêm, thời điểm tỉnh lại, ngơ ngơ ngác ngác, Phó Văn Âm thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Tỉnh rồi?”
“Mẹ.” Nam Chi mơ mơ màng màng, cơ thể càng thêm mềm nhũn, cô cảm nhận được cơ thể mình có chỗ không đúng.
Có phải ta bị bệnh rồi không?
Phó Văn Âm sờ trán đứa trẻ, không sốt, nhưng nhìn giống như đang sốt, rốt cuộc là làm sao vậy.
Trước kia đứa nhỏ này luôn phấn chấn lanh lợi, sao lại trở thành bộ dạng uể oải như thế này, thực sự khiến người ta lo lắng.
Đứa trẻ bị kiềm chế, tinh thần trở nên uể oải.
Cho dù tình trạng của đứa trẻ không được tốt lắm, nhưng ma ma vẫn kiên trì muốn Nam Chi học quy củ, khiến tinh thần của Nam Chi càng thêm uể oải.
Ma ma nhìn cô, cũng không nói gì, vẫn nghiêm khắc yêu cầu Nam Chi.
Thời điểm ăn cơm, ma ma đẩy bát canh trứng tới trước mặt Nam Chi, “Món này thích hợp với người.”
Nam Chi cũng không có cảm giác ngon miệng, Nam Chi múc canh trứng lên ăn, ăn được hai muỗng thì buông xuống.
Ma ma nói: “Ăn nhiều một chút.”
Nam Chi cầm muỗng lên ăn thêm một miếng, sao đột nhiên cô lại không muốn ăn, cảm thấy có gì không đúng nha.
Ma ma căn bản không quan tâm đến cô, sao bây giờ lại muốn cô ăn nhiều một chút…….
Trong này sẽ không có độc đi, quá lãng phí lương thực.
Phó Văn Âm lại nói: “Đứa trẻ không muốn ăn thì thôi.”
Ma ma lại không đồng ý mà nói: “Phu nhân, người đang quá nuông chiều đứa trẻ, đứa trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện, cần phải có người lớn chỉnh đốn.”
Phó Văn Âm cũng cảm thấy cái ma ma này rất phiền, cái ma ma này không phải là tới dạy quy củ cho hai mẹ con các nàng, mà là thay Cao Chiêm tới tra tấn các nàng.
Phó Văn Âm không nói lời nào, trầm mặc nhìn ma ma, khuôn mặt già nua của ma ma run rẩy, cũng không nói nữa, nếu làm quá mức, nàng ta thổi gió bên gối, người xui xẻo vẫn là người làm nô tài như bà ta.
Không ăn canh trứng, buổi chiều tinh thần của Nam Chi phấn chấn hơn nhiều, không có cảm giác ăn xong lập tức mệt rã rời, Nam Chi càng thêm khẳng định canh trứng có vấn đề.
Phó Văn Âm không ăn canh trứng, mấy món ăn mềm giống như vậy, nàng đều để lại cho đứa trẻ ăn.
Cho nên, đây là cố ý nhắm vào cô để hạ dược.
Nam Chi: Thật là lãng phí lương thực.
Nam Chi xác nhận với hệ thống: “Trong canh trứng thật sự có độc sao?”
Hệ thống: “Có dược, nhưng không phải là độc dược.”
Nam Chi nghĩ đến cảm giác choáng váng của mình, hoảng sợ kêu lên: “Chẳng lẽ là thuốc mê sao, Cao Chiêm hạ thuốc mê ta?”
Hệ thống: “Có thể vì ngươi quá ầm ĩ, lại có thể chạy, lại có thể cáo trạng, cho nên mới làm ngươi mềm như bông.”
Nam Chi:……
Oa, đúng là người xấu, vậy mà lại có thể hạ dược một đứa trẻ.
Nam Chi không chút do dự nói với mẹ chuyện này, Phó Văn Âm khiếp sợ rơi vào trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Sau này đừng ăn canh trứng nữa.”
Nam Chi gật đầu, “Mẹ, con sẽ không ăn.
Phó Văn Âm rưng rưng nước mắt, xoa đầu con gái: “Mạn Nhi, là mẹ quá bất cẩn.”
Nam Chỉ vỗ vỗ bộ ngực nhỏ nhắn của mình, “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ đưa mẹ ra ngoài.”
Chờ cơ thể không còn mềm yếu nữa, cô sẽ lặng lẽ đưa mẹ đi, cho dù có không thể đưa mẹ đi, cô cũng phải chạy, sau đó dẫn người tới tìm mẹ.
Nếu thật sự không được, cô sẽ đánh ngã Cao Chiêm, sau đó kéo Cao Chiêm tới chỗ quan phủ.
Nhưng mà, Cao Chiêm có rất nhiều thủ hạ.
Nam Chi muốn ra sân thăm dò tình hình chung quanh một chút, vừa đi tới cửa đã bị ngăn lại, “Tiểu thư, thỉnh người quay lại.”
Nam Chi nói: “Ta muốn ra ngoài đi dạo một vòng.”
Lính canh cửa gọn gàng dứt khoát: “Không được.”
Nam Chi bĩu môi, trở lại phòng, quá khó, làm khó bảo bảo rồi.