Lão gia tử lại hỏi: "Các ngươi mới đến Bắc Thành không được bao lâu, Cát thị có đại biểu phủ Phó đô đốc đi tham gia yến hội sao?"
Tiêu Nguyên Thạch lắc đây: "Chưa từng có."
Trước đó mới vừa nhận chức xong, thế gia Bắc Thành đều còn nhìn thái độ của Cẩm Vương.
"Chẳng qua trong phủ của chúng ta cũng có nhận được thiệp mà Trắc phi Cẩm vương mời, qua hai ngày nữa có một bữa tiệc ngắm hoa."
Nhắc đến chuyện này ông ta lại nhức đầu.
Nếu Cát Xuân Như đi một mình, nàng ta sẽ còn chừng mực, yến hội như vậy có thể ứng phó được.
Nhưng Trắc phi Cẩm Vương cũng mời Thời Khanh Lạc, nếu để cho Cát Xuân Như đi, lại chạm mặt với Thời Khanh Lạc, không cần đoán cũng biết nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Đến lúc đó tám chín phần Cát Xuân Như lại làm mất mặt phú Phó đô đốc.
Nhưng nếu không đi cũng không được, dù sao đây là lần đầu tiên Trắc phi Cẩm vương mời, cũng là một tín hiệu.
Phủ Cẩm vương mời phủ bọn họ, những phu nhân quyền quý thế gia của Bắc Thành mới có thể bắt đầu mời gia quyến phủ Phó đô đốc tham gia yến hội do các nàng tổ chức.
Ông ta đến Bắc Thành mới phát hiện, quyền quý thế gia ở đây đều theo Cẩm vương.
Mặc kệ là thật sự dựa vào hay là giả bộ dựa vào, cũng không có ai đơn độc ló đầu chống lại Cẩm vương.
Ông ta mới đến Bắc Thành không bao lâu, dù cho muốn kiềm chế đối phương, cũng không thể đối nghịch mặt ngoài được.
Nếu như ông ta không để cho Cát Xuân Như đi tham gia yến hội, ắt sẽ làm cho người ta hiểu lầm, ông ta không cho phủ Cẩm vương mặt mũi, trực tiếp muốn đối nghịch Cẩm vương.
Rất có thể ông ta sẽ bị toàn bộ thế gia quyền quý của Bắc Thành xa lánh.
Vì bảo đảm hoạt động thuận lợi ở Bắc Thành, cho nên yến tiếc hai ngày sau, phu nhân Phó đô đốc của ông ta phải đi.
Nhưng nếu đi, lại chạm mắt Thời Khanh Lạc, ông ta quá khó khăn rồi...
Tất nhiên lão gia tử nhìn thấu sự khó xử của con trai.
Trong mắt hiện ra chút ý cười, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Ông ta mở miệng nói: "Có phải ngươi lo lắng thê tử của ngươi đi phủ Cẩm vương, sẽ ồn ào với thê tử của Tranh nhi không?"
Tiêu Nguyên Thạch cười khổ: "Đúng vậy, đến lúc đó mặt mũi của phủ Phó đô đốc sẽ bị mất sạch."
Trong lòng ông ta không có chút may mắn nào, Thời Khanh Lạc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Cát Xuân Như.
Tiêu lão gia tử nói: "Đây là khẳng định, thê tử của Tranh Nhi là người bao che người mình, thê tử của ngươi đã từng khi dễ mẫu thân và huynh muội Tranh nhi, nha đầu đó chỉ cần có cơ hội sẽ giẫm mặt mũi của thê tử ngươi dưới chân."
Tiếp đó lại chuyển lời: "Chẳng qua đây cũng là cơ hội."
Tiêu Nguyên Thạch không hiểu: "Cơ hội gì?"
Lão gia tử vỗ vai Tiêu Nguyên Thạch một cái: "Cơ hội đổi chính thê."
“Dù sao những phu nhân ở Bắc Thành kia cũng chưa từng gặp chính thê của ngươi, cho nên lần tham gia bữa tiệc này là Cát Xuân Như hay Liễu Như, thật ra cũng không khác nhau lắm."
"Ngươi và Tranh nhi đã cắt đứt quan hệ, tương lai phủ Phó đô đốc này cũng phải có người thừa kế."
“Tranh nhi và Nhị Lang đều là người có cốt khí, dù cho ngươi có tặng cho bọn nó, bọn nó cũng không cần."
"Cho nên phải sinh một con trai trưởng, Liễu Như sắp sinh, không bằng để cho nàng ta làm chính thê của ngươi, Cát Xuân Như thành thị thiếp, cũng đúng lúc có thể giải quyết chuyện lửa xém lông mày này."
Nghe được lời của lão gia tử, Tiêu Nguyên Thạch trầm tư.
Càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, như vậy tất cả chuyện phiền lòng gần đây đều có thể giải quyết.
Hơn nữa đối với suy đoán tang môn tinh kia, mặc dù ông ta không tin, nhưng vẫn có chút kiêng kỵ và chán ghét.
Nếu Cát Xuân Như tiếp tục làm chính thê, vận mệnh của ông ta có thể ngày càng kém hay không?
Một lát sau, ông ta gật đầu: "Được, ta nghe lời cha."
Như vậy cha nương cũng sẽ không ồn ào, sau đó cũng sẽ không muốn tố cáo bên Cẩm Vương hay khai trừ ông ta ra khỏi tộc nữa.
Hơn nữa bây giờ Liễu Như càng có phong độ chính thê hơn Cát Xuân Như.
Tiêu lão gia tử gật đầu nói: "Vậy mới đúng, ngươi đối với Cát Xuân Như đã hết tình hết nghĩa rồi."
"Nếu đổi thành là nam nhân khác, bị chính thê cho đội nón xanh như vậy, sứm đã bị hưu rồi, chỗ nào còn để cho nàng ta tiếp tục làm ồn ào."
Về chuyện này, Tiêu Nguyên Thạch cũng tán thành: "Cha nói đúng."
Trừ chuyện tang môn tinhkia, làm cho Tiêu Nguyên Thạch chán ghét nhất định là bị đội nón xanh.
Mặc kệ Cát Xuân Như có bị hãm hại hay không, nói tóm lại lúc thân thiết với Trình Đông Phong đã bị mọi người thấy được.
Cho nên sau khi chuyện đó xảy ra, ông ta chưa từng chạm vào nàng ta.
Có một ngày nàng ta giữ ông ta lại ngủ, ông ta có ở lại, nhưng cũng không có chút hứng thú nào với nàng ta.
Bởi vì chỉ cần thân mật một chút, trong đầu sẽ nghĩ đến nàng ta từng ôm hôn Trình Đồng Phong, cảm thấy có chút chán ghét.
Cho nên ngày đó ông ta không đụng đến nàng ta, chỉ ngủ bình thường thôi.
Tiêu Nguyên Thạch thở dài: "Nhưng ta lại không biết nên nói với nàng ta như thế nào."
Nếu bị thành thị thiếp, không biết Cát Xuân Như sẽ ồn ào như thế nào.
Tiêu lão thái thái không nhịn được liếc Tiêu Nguyên Thạch một cái: "Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ngươi đi, nhà này rốt cuộc là ngươi làm chủ hay tiện nhân kia làm chủ?"
"Tất nhiên biếm thê làm thiệp là vì nàng ta làm nhiều chuyện sai, ngươi có gì phải sợ."
Tiêu Nguyên Thạch nhức đầu: "Không phải ta sợ, mà tóm lại tình cảm nhiều năm như vậy cũng không phải giả, có một ít lời khó mở miệng."
Tiêu lão thái thái cười lạnh: "Lúc ngươi và Khổng thị mới thành thân cũng có tình cảm, cuối cùng ngươi còn không phải bị Cát Xuân Như xúi giục hòa ly sao."
"Ta thấy ngươi là bị nó bỏ thuốc rồi, gặp mặt nó là bị mê mẩn tâm trí."
Tiêu lão gia tử thấy sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch khó coi, liếc lão thái thái một cái: "Được đối, lão nhị biết làm sao."
Lúc này lão thái thái mới bĩu môi: "Được, ta không nói nữa."
Tiêu lão gia tử hỏi Tiêu Nguyên Thạch: "Sau khi đến Bắc Thành ai quản gia?"