Cảm thụ ánh mắt khinh bỉ của mọi ngươi, đột nhiên Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy mất hết mặt mũi.
Trước đó ông ta đúng là quá nuôi chiều Cát Xuân Như, để cho nàng ta trước mặt nhiều người như vậy, không để ý đến mặt mũi của ông ta.
Thời Khanh Lạc bĩu môi: "Tiêu Phó đô đốc, dẫn thê tử như vậy ra ngoài rốt cuộc là mất thể diện, hay là làm ông vẻ vang, trong lòng ông cũng đã hiểu rõ.""
"Ông vẫn nên thận trọng suy nghĩ về lợi đề nghị của đám người lão thái thái đi."
Tiêu lão thái thái tán thành gật đầu: "Đúng vậy, tang môn tinh như vậy, lão nhị ngươi còn giữ làm gì?"
"Quả thật nếu sợ hưu nàng ta mất thể diện, vậy trước tiên cứ biếm thê làm thiếp như lời chúng ta nói đi."
Tiêu Nguyên Thạch: "..." Nói như biếm thê làm thiếp không mất thể diện vậy.
Tiêu Nguyên Thạch thật sự sợ mấy người này tụm lại với nhau, làm chuyện gì làm mất mặt ông ta.
Có thể tưởng tượng được, nếu như ông ta không đồng ý đề nghị này, tiếp theo toàn bộ phủ Phó đô đốc sẽ náo loạn như thế nào.
Ông ta không nhịn được, vươn tay xoa mi tâm: "Ta sẽ suy nghĩ."
Tiếp đó nói với quản gia: "Đưa lão gia và lão phu nhân, còn có hai vị khách nữ đi nghỉ ngơi."
Lần này trái lại đám người Thời Khanh Lạc không làm khó ông ta, dù sao tương lai còn dài, đi theo quản gia đến chỗ ở.
Đám người giải tán hết, Tiêu Nguyên Thạch đứng tại chỗ một lúc lâu, lúc này mới xoay người về thư phòng của mình.
Ông ta phải suy nghĩ cẩn thận tiếp theo nên làm thế nào.
Bên kia, Cát Xuân Như tự về viện của mình, không nhịn được hung hăng đập bàn.
Chờ nàng ta phát tiết đủ rồi, Ngưu thị nói: "Tỷ tỷ, bây giờ không phải là lúc ngươi nên tức giận."
Cát Xuân Như đập phá mệt mỏi, thở hổn hển ngồi xuống hỏi: "Ngươi có ý gì."
Ngưu thị có ý ám chỉ: "Lúc này nha đầu c.h.ế.t tiệt kia và đám người Tiêu gia luôn xúi giục Phó đô đốc hưu ngươi, ít nhất cũng phải biếm thê làm thiếp."
"Bây giờ trách nhiệm nặng nề của ngươi chính là đi lấy lòng Phó đô đốc, giữ được vị trí chính thê."
Nếu Cát Xuân Như bị hưu hay bị biếm thành thiếp, vậy cuộc sống của bà ta và Cát Xuân Nghĩa ở phủ Phó đô đốc sẽ không tốt.
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Cát Xuân Như lại khó coi.
Nàng ta cắn môi nói: "Sẽ không, tướng quân sẽ không làm như vậy."
Nàng ta tin tưởng Tiêu Nguyên Thạch vẫn còn có tình cảm với mình, sẽ không tuyệt tình như vậy.
Ngưu thị trợn mắt trong lòng, nhưng trên mặt lại nói: "Dù cho trong lòng hắn ta không muốn, nhưng đây không phải là bị ép buộc sao."
"Tiêu lão gia tử nói là muốn khai trừ khỏi tộc đấy."
Đây không phải trò đùa, bị khai trừ khỏi tộc, đó chính là lục bình không rể.
Cát Xuân Như lắc đầu nói: "Lão già đó chỉ là dọa sợ tướng quân thôi."
"Nếu thật sự khai trừ tướng quân, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của tướng quân, sao bọn họ có thể lấy được lợi ích?"
Nàng ta mới không tin lão gia tử lại tàn nhẫn như vậy.
Ngưu thị không nói nữa, tỷ tỷ này của Cát Xuân Nghĩa lấy tự tin như vậy ở đâu?
Rõ ràng mình đã bị bắt lỗi nhiều lần như vậy, mới vừa rồi ở trước mặt mọi người còn àm Tiêu Nguyên Thạch mất mặt.
Bây giờ lại cảm thấy Tiêu Nguyên Thạch sẽ không hưu mình.
Ngưu thị nhìn bộ dạng kia của Cát Xuân Như, cảm thấy Cát Xuân Như vẫn rất có thể bị biếm thành thị thiếp.
Vị vậy cho Cát Xuân Nghĩa một ánh mắt.
Bây giờ Cát Xuân Nghĩa không có hy vọng cho tiền đồ tương lai, chỉ muốn bị nuôi ăn ngon sống qua ngày thôi.
Vì vậy chịu đựng sự phiền chán trong lòng nói với Cát Xuân Như: "Tỷ tỷ, ngươi vẫn nên đi dỗ dành tỷ phu đi, nếu không bị mấy người khích bác thành công, ngươi có thể làm thể nào?"
Mặc dù Cát Xuân Như không cảm thấy Tiêu Nguyên Thạch sẽ làm như vậy với mình, nhưng suy nghĩ một chút cũng có đạo lý.
Nàng ta gật đầu: "Được vậy ta đi dỗ dành chàng ấy."
Sau đó để cho nha hoàn đi thăm dò Tiêu Nguyên Thạch ở chỗ nào.
Nghe nói Tiêu Nguyên Thạch đi thư phòng, nàng ta lại đi thay quần áo, trang điểm một phen, sau đó đi thư phòng.
Chỉ tiếc bây giờ Tiêu Nguyên Thạch sắp phiền c.h.ế.t rồi, vốn dĩ không muốn gặp Cát Xuân Như.
Vì vậy phân phó tùy tùng ngăn người ở ngoài thư phòng, làm cho Cát Xuân Như giận đến mức giậm chân, nhưng không có cách nào chỉ có thể rời đi.
Chuyện xảy ra trong phủ Phó đô đốc, rất nhanh truyền vào lỗ tai của Cẩm vương.
Gã nghe xong cũng không nói gì.
Chỉ chăm chú vẽ bức tranh mỹ nhân xong, lúc này mới để bút xuống cười nói: "Quả nhiên Thời Khanh Lạc thật nhanh mồm nhanh miệng, màu đỏ cũng có thể nói thành màu đen."
Ngay cả gã cũng cảm thấy Cát Xuân Như chính là một tang môn tinh, Tiêu Nguyên Thạch là người trong cuộc sẽ không thèm để ý?
Lá gan cũng thật lớn, ngay trước mặt Tiêu Nguyên Thạch tát thê tử của ông ta một cái.
Còn lung lạc được người Tiêu gia, tất cả đều đứng về phía mình.
Muốn làm được mấy chuyện này rất không dễ dàng, Thời Khanh Lạc này thật thú vị.
Gã phân phó: "Đi nhìn chằm chằm phủ Phó đô đốc, một khi Thời Khanh Lạc ra ngoài thì báo cho ta."
Gã muốn gặp tìm cơ hội gặp Thời Khanh Lạc trước bữa tiệc ngắm hoa.
Ám vệ cung kính nói: "Vâng."
Lúc ăn cơm chiều, Tiêu Nguyên Thạch đi đến viện của người Tiêu gia cũ ở, chủ động ăn cơm với Tiêu lão thái thái và lão gia tử.
Đối với cha nương bị thê tử cho người đánh, ông ta vẫn có chút áy náy.
Cũng muốn làm dịu quan hệ, để cho lão gia tử bỏ đi suy nghĩ khai trừ khỏi tộc kia.
Trước đó lão gia tử đã dặn lão thái thái, không để cho bà ta cứ mắng Tiêu Nguyên Thạch như vậy, phải dùng phương pháp dụ dỗ.
Mặc dù ở nhà mọi chuyện đều do lão thái thái làm chủ, nhưng nếu lão gia tử thật sự lên tiếng, bà ta cũng sẽ nghe.
Vì vậy lúc ăn cơm, lão thái thái không chỉ không mắng Tiêu Nguyên Thạch, còn cố ý nói mấy chuyện lúc ông ta còn bé, cùng với mấy món ăn mà ông ta thích.
Quả nhiên làm cho Tiêu Nguyên Thạch thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ ông ta thật sự sợ lão thái thái, vừa thấy mặt đã mắng ông ta.
Bầu không khí ăn cơm rất tốt, sau khi ăn xong, lão gia tử để người pha trà, ngồi uống trà nói chuyện với Tiêu Nguyên Thạch.
Trước tiên lão gia tử nói một ít chuyện lý thú ở huyện Hà Dương.
Tiêu Nguyên Thạch cũng nói một ít chuyện lúc đánh giặc.
Đã rất lâu hai cha con không ngồi tán gẫu như vậy, trái lại làm cho trong lòng Tiêu Nguyên Thạch có chút không biết mùi vị gì.
Vốn dĩ đã từ từ không thân thiết, trò chuyện một chút lại trở về như xưa.
Lúc này lão gia tử mới nói vấn đề chính: "Lão nhị, ngươi suy nghĩ sao rồi?"
Tiêu Nguyên Thạch thở dài: "Cha, ta còn đang suy nghĩ."
Lần này lão gia tử không ép ông ta: "Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, chúng ta là vì tốt cho ngươi, thê tử của ngươi không chỉ là mang xui xẻo, mà còn là một người thích gây chuyện, chắc hẳn ngươi đã tự mình cảm nhận được."
Đột nhiên lão gia tử đổi đề tài: "Ta nghe nói Liễu Như sắp sinh rồi?"
Tiêu Nguyên Thạch gật đầu: "Vâng, sắp rồi."