Tiêu Nguyên Thạch trả lời đúng sự thật: "Cát Xuân Như quản gia."
"Vốn dĩ ở kinh thành ta đã để Liễu Như quản gia rồi, nhưng nàng ấy mang thai không thuận tiện lắm, cho nên giao trả lại cho Cát Xuân Như."
Tiêu lão gia tử ý vị thâm trường nói: "Vậy trước khi ngươi nói chuyện biếm thê thành thiếp với nàng ta, nên điều tra sổ sách trong phủ một chút."
Tiêu Nguyên Thạch nghe được hàm ý trong lời của lão gia tử: "Cha, ngài sợ nàng ta lại cầm tiền trong phủ?"
"Không thể nào, sau khi đến Bắc Thành, ta chỉ cho mấy nghìn lượng vào trong kho bạc thôi."
Vì đề phòng Cát Xuân Như lại lấy tiền đi giúp đỡ nhà mẹ đẻ.
Trước đó trái lại đúng là có đưa hai nghìn lượng cho Cát Xuân Nghĩa, nhưng cũng nói với ông ta trước.
Bởi vì Cát Xuân Nghĩa là do ông ta hại đi đào mỏ, cho nên ông ta cũng đồng ý chuyện này.
Tiêu lão gia tử suy nghĩ một chút nói: "Bây giờ ngươi chính là Phó đô đốc Bắc Thành, chẳng lẽ không có ngươi tặng tiền cho ngươi?"
Ông ta nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, vẫn nên đi điều tra chút đi."
Tiêu Nguyên Thạch biết tính cách của cha mình không có chuyện gì, chắc chắn sẽ không nói như vậy.
"Cha, có phải ngài nghe được chuyện gì không?"
Lão gia tử thở dài: "Trên đường ta nghe thê tử Tranh nhi nói, Cẩm vương để cho ngươi tặng tiền cho Tranh Nhi, nhưng bị bọn nó từ chối."
“Thê tử Tranh nhi nói, nếu đã tặng tiền cho bọn họ, vậy chắc cũng sẽ tặng tiền cho ngươi."
"Cho nên ta chỉ sợ thê tử phá của kia của ngươi nhận tiền không nên nhận, đến lúc đó liên lụy đến ngươi."
Đây đúng là Thời Khanh Lạc nói.
Phu thê Thời Khanh Lạc không dám thu tiền, vậy khẳng định là tiền phỏng tay, con trai ông ta cũng không thể thu.
Lời này làm cho Tiêu Nguyên Thạch thay đổi sắc mặt, trực tiếp đứng lên: "Bây giờ ta sẽ đi điều tra ngay."
Ông ta thật sự không ngờ Cẩm vương đã hối lộ cho Tiêu Hàn Tranh nhanh như vậy.
Rõ ràng là muốn lôi kéo, Cẩm vương là muốn làm gì?
Tiêu Hàn Tranh chỉ cần không ngốc, chắc chắc sẽ không nhận khoản tiền này.
Ông ta cũng không biết phủ Cẩm vương có tặng tiền cho phủ Phó đô đốc hay không, dù sao ông ta cũng không thấy.
Nhưng trong lòng vẫn lo lắng, chỉ sợ Cát Xuân Như sơ ý nhận.
Tiêu lão gia tử cũng cảm thấy đây là chuyện lớn: "Được, vậy ngươi nhanh đi đi."
Tiếp đó ông ta giống như nhớ đến chuyện gì đó: "Lão nhị, chuyện người thiết kế Cát Xuân Nghĩa đi đào mỏ, Cát thị đã biết."
Tiêu Nguyên Thạch ngẩn ra: "Sao lại biết?"
Ông ta không giả ngu, nếu lão gia tử đã biết, ông ta không thừa nhận cũng không có ý nghĩa gì.
Chủ yếu là ông ta bất ngờ, sao bọn họ lại biết.
Tiêu lão gia tử không có nói đây là do bạn già nói, ông ta chỉ nói: "Ngày đó ngay trước mặt chúng ta, Cát Xuân Nghĩa nói với Cát Xuân Như."
Đây đúng là sự thật, chẳng qua là do bạn già của mình nhắc đến trước, Cát Xuân Nghĩa mới thuận thế nói ra.
"Bởi vì chuyện này tỷ đệ Cát Xuân Như khẳng định sẽ có ngăn cách và oán hận với ngươi, trong lòng ngươi nên tính toán cho kỹ đi."
Sở dĩ ông ta cố ý nói như vậy, trừ muốn nhắc nhớ con trai đề phòng hai người này ra, cũng là vì để cho con trai hoàn toàn quyết tâm biếm thê thành thiếp.
Có một chính thê oán hận mình, khẳng định không phải chuyện gì tốt.
Nếu đối thành một tiểu thiếp, cũng không cần lo lắng như vậy.
Dù sao quyền lực của chính thê lớn hơn tiểu thiếp.
Lần này Tiêu Nguyên Thạch nghe lọt tai: "Được, ta biết rồi."
Ông ta híp mắt, khó trách từ lúc gặp mặt đến khi rời đi theo tỷ tỷ của mình, Cát Xuân Nghĩa không có gọi ông ta tiếng tỷ phu nào, thì ra là đã biết.
Tiêu Nguyên Thạch rời khỏi viên lão gia tử, gọi quản gia đén.
Ông ta hỏi: "Người của phủ Cẩm Vương có đến không?"
Quản gia là thân tín đi theo từ phủ tướng quân, gã cung kính trả lời: "Có một ngày ngài đi ra ngoài, trái lại Trắc phi phủ Cẩm vương có phái nha hoàn đến tặng lệ vật nhậm chức, là phu nhân tiếp đãi."
"Sau khi người rời đi, phu nhân đưa lễ vật của phủ Cẩm vương vào kho, cũng không phải đồ hiếm lạ gì, chỉ có một đôi bình sứ và ít vải vóc."
Bởi vì đây là chuyện giữa hậu viện, cộng thêm mấy ngày đó Phó đô đốc bận rộn, nên gã cũng không chủ động nói.
Tiêu Nguyên Thạch suy nghĩ một chút: "Ngươi lén lén dẫn nha hoàn thiếp thân của phu nhân đến đây."
Ông ta nhấn mạnh: "Không nên để cho phu nhân phát hiện."
Quản gia ngẩn ra, chẳng qua cũng không hỏi nhiều: "Vâng!"
Chờ sau khi quản gia rời đi, Tiêu Nguyên Thạch lật xem sổ sách trong tay, có chút mờ ám, nhưng cũng chỉ là bị thiếu mấy trăm lượng bạc.
Xem ra là Cát Xuân Như lấy làm tiền riêng rồi.
Vì vậy ông ta lại sinh ra mấy phần chán ghét, thật sự Cát Xuân Như làm vậy quá không phóng khoáng.
Chẳng qua cũng chỉ mấy trăm lượng bạc, ông ta cũng lười truy cứu.
Một lát sau, quản gia để cho người len lén dẫn nha hoàn được Cát Xuân Như tín nhiệm nhất vào.
Nha hoàn kia thấy Tiêu Nguyên Thạch thì run rẩy: "Tham kiến Phó đô đốc."
Tiêu Nguyên Thạch mở miệng nói: "Ngẩng đầu lên cho ta."
Nha hoàn kia run lên, cẩn thận ngẩng đầu lên, nhưng trong ánh mắt đều là lo lắng.
Trong lòng Tiêu Nguyên Thạch lộp bộp một chút, đây rõ ràng là biểu hiện chột dạ.
"Ta hỏi ngươi, trước đó Trắc phi Cẩm vương để cho người đưa lễ vật nhậm chức tới, trừ đồ đã nhập vào kho ra, còn có cái gì?"
Lời này vừa ra, vẻ mặt của nha hoàn đã hoảng loạn.
Tiêu Nguyên Thạch bộc phát uy thế toàn thân, vỗ bàn một cái: "Nói nhanh, nếu không ta sẽ để cả nhà ngươi đi đào mỏ."
Nha hoàn kia nghe vậy, lập tức sợ dến mức quỳ xuống.
Nha hoàn cho là Phó đô đốc đã biết, hơn nữa cũng không dám liên lụy đến cả nhà.
Vì vậy nơm nớp lo sợ nói: "Còn có có một cái hộp, bị phu nhân nhận riêng ạ."
Tiêu Nguyên Thạch xiếc chặt sổ sách trong tay: "Trong hộp có phải đựng ngân phiếu không?"
Trái tim nha hoàn đập thật nhanh, quả nhiên Phó đô đốc đã biết.
Cũng vì vậy nha hoàn không tìm cớ nữa: "Vâng."
Lửa giận của Tiêu Nguyên Thạch bùng cháy mãnh liệt: "Bao nhiêu?"
Nha hoàn trả lời đúng sự thật: "Năm vạn lượng bạc."
Con ngươi Tiêu Nguyên Thạch co rụt lại: "Khoảng tiền này phu nhân cất riêng hay là dùng làm gì?"
Nha hoàn cảm thấy lửa giận của Tiêu Nguyên Thạch, sợ run cả người: "Phu nhân giữ cho mình một vạn lượng, bốn vạn lượng còn dư lại, thì để cho người đưa đi kinh thành cho Cát trắc phi."
"Ầm!" Tiêu Nguyên Thạch không nhịn được đá cái ghế về phía nha hoàn kia.
Cái ghế nặng nề đập vào người nha hoàn.
Nàng ta phát ra tiếng hét chói tai, sau đó ngất xỉu.