“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng đã về rồi.”
Yên Yên và Bình Bình chạy ngay đến chỗ Lưu Ly.
Lưu Ly bỏ đồ trong tay xuống, giang tay ra ôm hai đứa con vào trong lòng.
“Khiến hai đứa phải lo lắng rồi.” Lưu Ly có chút áy náy.
Vì tình huống khẩn cấp, trước đó cô đành phải bỏ hai đứa nhỏ lại.
Bình Bình chỉ cho Lưu Ly ôm một lúc liền lùi chân lại phía sau, hai tai ửng đỏ.
“Bọn con không lo đâu, bọn con tin tưởng mẹ mà.” Bình Bình nói.
Yên Yên vùi đầu vào ngực Lưu Ly, nghe nói như vậy thì liên tục gật đầu: “Đúng đó đúng đó, con và ca ca rất tin tưởng mẹ, là cha lo lắng cho mẹ đó.”
Cố Tại Ngôn: “...”
Hai đứa nhỏ đều tin tưởng cô, không lo lắng cho cô, chỉ có hắn là lo lắng. Nói như vậy, chẳng phải là hắn còn không bằng hai đứa nhỏ à?
Cố Tại Ngôn cảm thấy mình không có thể diện, muốn ngoảnh mặt sang chỗ khác, nhưng lại thấy Lưu Ly đang nhìn về phía mình, hắn liền giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì mà ngồi ở đằng kia.
Lưu Ly vừa mới ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy ánh mắt thản nhiên như không có chuyện gì của Cố Tại Ngôn, trong lúc nhất thời liền cảm thấy...
Thật là, lúc mình nghe thấy Yên Yên nói như vậy thì liền ngẩng đầu lên, như đang trông chờ hắn lo lắng cho mình.
Khụ khụ, nghĩ cái gì thế?
Cô mất tự nhiên di chuyển tầm mắt, Lưu Ly đứng dậy giả vờ như thản nhiên mà nói.
“Mọi người chuyển đồ đến hết rồi à, để mẹ đi dọn dẹp.”
“Không cần đâu mẹ, Trần nãi nãi đã giúp dọn xong rồi.” Yên Yên nói.
Nghe vậy, Lưu Ly nhìn Bình Bình và Yên Yên: “Bình Bình, Yên Yên, không phải là hai đứa vẫn muốn có một căn phòng thuộc về riêng mình à, đã chọn xong chưa thế?”
Bình Bình gật đầu: “Dạ rồi.”
Yên Yên phấn khởi nói: “Chọn rồi, chọn rồi ạ. Mẹ, con và ca ca đã chọn xong rồi.”
Nói xong, Yên Yên vui vẻ kéo tay Lưu Ly muốn đi vào trong phòng.
Lưu Ly thuận thế nắm lấy tay Bình Bình, ba mẹ con liền cùng nhau đi vào trong phòng chính.
Lưu Ly không chú ý tới lúc này Cố Tại Ngôn cũng đứng dậy đi theo vào.
Sau khi ba mẹ con đi vào trong nhà chính, Yên Yên liền chỉ vào hai căn phòng ở phía sau: “Mẹ ơi, phòng bên trái là phòng của ca ca, bên phải là phòng của Yên Yên đó.”
Hai căn phòng này có hơi nhỏ, nhưng mà không gian đủ lớn, cách trang trí ở bên trong gần giống như nhau. Cả hai đều có tủ sách, bàn học và giá sách, là do Lưu Ly đã dựa theo phòng học của trẻ con thời hiện đại mà nhờ thợ mộc tạo ra vật dụng trong nhà.
Điểm khác biệt đó chính là bàn học giá sách ở bên trái to hơn một chút, mà bàn học và giá sách ở bên phải thì nhỏ hơn một chút, nhưng lại có thêm một cái bàn trang điểm.
Hai căn phòng này vốn dĩ là Lưu Ly đã chuẩn bị cho hai đứa nhỏ.
Sau khi giới thiệu phòng của mình xong, Yên Yên chớp chớp mắt nhìn Lưu Ly: “Mẹ ơi, còn mẹ thì sao, mẹ ở phòng nào?”
Lưu Ly nghe thấy con gái nói như thế, cô lại không để ý cho lắm: “Chuyện này phải xem ý của cha bọn con thế nào...”
Hai căn phòng còn lại cũng khá giống nhau, đều là có một cái tủ quần áo, một cái giường, còn có tủ đầu giường. Chờ Cố Tại Ngôn chọn xong, đến cô chọn cũng không muộn.
Dù sao thì Cố Tại Ngôn đã giúp mình rất nhiều chuyện, để hắn chọn phòng trước thì cũng nên mà.
“Ta không thành vấn đề, nàng cứ chọn là được.”
Đúng lúc này, giọng nói của Cố Tại Ngôn vang lên sau lưng Lưu Ly.
“A...” Lưu Ly giật mình.
Lúc lấy lại tinh thần, Lưu Ly hung dữ trợn mắt nhìn Cố Tại Ngôn.
Người này bị làm sao vậy, bước đi lại không có âm thanh, hù dọa cô một trận.
Chỉ là lúc Lưu Ly đang trừng mắt nhìn Cố Tại Ngôn, cô nhìn thấy ánh mắt Cố Tại Ngôn nhìn mình lại có chút kỳ quái.
Lưu Ly không suy nghĩ gì nhiều, cũng không dám nhìn lâu, nếu như Cố Tại Ngôn đã kêu mình chọn trước, vậy thì cô chọn là được rồi.
Thế là Lưu Ly chỉ chỉ vào căn phòng ở phía bên trái: “Tôi chọn căn phòng này.”
“Ta không có ý kiến.” Cố Tại Ngôn nói.
Lưu Ly: “...” Hình như là cô đâu có hỏi ý kiến của hắn đâu?
Ngoài cười nhưng trong không cười, Lưu Ly chỉ chỉ vào căn phòng ở bên phải: “Nếu đã như vậy, thế thì anh ngủ ở phòng đó đi.”
Nói xong lời này, Lưu Ly cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Trước đó bốn người chen chúc trong một căn phòng, bây giờ mỗi người một phòng, nhất là không cần phải chen chúc với Cố Tại Ngôn trong cùng một căn phòng, cô cảm thấy tế bào trên người đều đang được thả lỏng.
Không ai hiểu được một cô gái có linh hồn thời hiện đại chú trọng đến cuộc sống riêng tư, vì tình huống bắt buộc phải ngủ trong một phòng cùng với một người đàn ông xa lạ, đó là một chuyện mất tự nhiên tới cỡ nào.
Nhưng Lưu Ly vừa mới bình tĩnh lại, giọng nói mang theo vẻ nghi ngờ của Yên Yên liền truyền tới: “Mẹ không ngủ cùng phòng với cha ạ?”
Lưu Ly: “...” Khóe miệng vừa mới cong lên liền mất tự nhiên mà hạ xuống.
Không hiểu sao cô lại có một loại dự cảm rất xấu.
Quả nhiên là dự cảm chưa từng khiến cô thất vọng, chỉ nghe thấy câu nói tiếp theo của Yên Yên là: “Mẹ à, cha và mẹ của Trương Nhị Hổ ngủ cùng nhau, mà tại sao cha và mẹ lại không thể ngủ cùng nhau?”
Lưu Ly: “... đó là nhà của Trương Nhị Hổ.”
Yên Yên lại càng thêm nghi ngờ, duỗi hai cái tay nhỏ ra rồi bắt đầu khoanh lại: “Nhưng mà cha mẹ của Trương Cẩu Đản, Trương Tiểu Anh đều ngủ cùng nhau mà.”
Nói đến đây, cái miệng nhỏ của Yên Yên không nhịn được mà xẹp xuống: “Mẹ, tại sao cha và mẹ lại không ngủ cùng nhau, có phải là cha sắp đi rồi không?”
Nói xong, hốc mắt Yên Yên đỏ hoe mà nhìn Cố Tại Ngôn: “Có phải là cha sắp đi không?”
Lưu Ly: “...”
Ai có thể nói cho cô biết những thứ này là ai đã dạy Yên Yên không?
Còn nữa, tại sao cô và Cố Tại Ngôn không ngủ cùng nhau thì Yên Yên sẽ liên tưởng đến chuyện Cố Tại Ngôn sắp đi, rốt cuộc là nó liên quan chỗ nào?
Lưu Ly cảm thấy đầu đau muốn nổ tung, chẳng biết nói gì.
Lúc này, cô căn bản không dám nhìn Cố Tại Ngôn.
Nếu như Cố Tại Ngôn cho rằng là mình dạy Yên Yên nói như vậy thì làm sao, cô rất cần thể diện mà.
Tiêu rồi.
Nhưng thấy biểu cảm của Yên Yên càng ngày càng mếu máo, nước mắt đọng lại trong mắt càng ngày càng nhiều, bộ dạng như là lập tức rơi xuống. Cuối cùng, Lưu Ly không thể không nói: “Không phải đâu, cha con sẽ không đi đâu, mẹ và cha cũng đâu có không ngủ cùng nhau.”
Lưu Ly vừa mới nói xong câu này, Bình Bình, Yên Yên và Cố Tại Ngôn liền nhìn về phía Lưu Ly.
Lưu Ly: “...”
Cô muốn đánh vào mặt mình một cái.
Cái miệng ngu ngốc này.
Giải thích như thế nào mà không được? Không phải là cô có thể nói dối một cách đàng hoàng à? Tại sao đến thời khắc mấu chốt mà cô lại sơ suất như thế?
Nói cái gì mà không được, tại sao lại cứ muốn nói là bọn họ sẽ ngủ cùng nhau?
Nếu như thật sự ngủ chung, vậy thì phải làm sao đây?
Cô không thể nói là mình muốn bồi dưỡng tình cảm với Cố Tại Ngôn một lần nữa, cho nên mới tạm thời tách ra ngủ?
Có rất nhiều lý do để giải thích, có câu nào mà không thích hợp, tại sao cô lại ngu ngốc lựa chọn câu nói này chứ?
Lưu Ly khóc không ra nước mắt, cô thật sự muốn đập đầu vào đậu hũ.
Nhưng phải làm sao đây?
Lời đã nói ra khỏi miệng, có muốn thu lại cũng không kịp.
Nhất là Yên Yên còn nhìn cô với gương mặt đòi xác nhận.
“Mẹ, thật hả? Mẹ không gạt con đó chứ?” Yên Yên nghi ngờ, bộ dạng trông có vẻ rất là không tin tưởng.
Giả đó, mẹ lừa con đó.
Lưu Ly gào thét trong lòng, nhưng lại không thể không lộ ra một nụ cười mỉm: “Yên tâm đi Yên Yên, mẹ và cha con rất tốt, cha con sẽ không tùy tiện đi khỏi đâu.”
Yên Yên thấy Lưu Ly đã đảm bảo, cô bé vui vẻ gật đầu: “Tốt quá, Yên Yên biết mà.”
Nói xong, Yên Yên liền chạy vào trong phòng của mình.
Bình Bình nhìn thoáng qua căn phòng của Yên Yên, lại liếc mắt nhìn Lưu Ly, im lặng lắc đầu.
Thôi bỏ đi, nhìn thấu nhưng mà không vạch trần, ai bảo đó là bí mật nhỏ của muội muội chứ.
Nghĩ đến đó, Bình Bình cũng đi về phía phòng mình, chỉ để lại Lưu Ly và Cố Tại Ngôn đứng ở phòng chính.
Lưu Ly: “À, chuyện đó... tối nay chúng ta...”
Lưu Ly không còn can đảm nói tiếp.
Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly thật lâu, lúc Lưu Ly cảm thấy mình bị nhìn đến nỗi muốn đào cái lỗ chui vào, Cố Tại Ngôn mới nói: “Được, ta biết rồi.”
Lưu Ly: “...”
Biết?
Biết cái gì?