Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 146: Hợp tác với nhân thọ đường



Nghe thấy câu hỏi của Tôn lão, tim Lưu Ly không khỏi đập thình thịch.

Cô sao lại quên mất, Tôn lão là lão đông y dày dặn kinh nghiệm, chuyện ngày hôm nay nước linh tuyền chính là sơ hở lớn nhất, đặc biệt trước khi rời đi, Tôn lão đã bắt mạch cho Nhiêu Thanh Nhã.

Nước linh tuyền có tác dụng hồi phục đối với cơ thể của một người lớn cỡ nào cô rất rõ, e là khi bắt mạch Tôn lão đã nghi ngờ rồi?

Trong lòng Lưu Ly chợt hoảng hốt, vẻ mặt lại không nhìn ra sơ hở.

Suy nghĩ một lát, Lưu Ly mới tìm ra được một cái cớ, bèn nghiêm túc lại mang theo vài phần khó xử mà mở miệng: “Tôn lão, không phải cháu không muốn nói, thật sự đây là thủ đoạn phối thuốc độc môn mà sư phụ dạy y của cháu đã dạy cho, trước khi sư phụ đi từng dặn cháu không thể tùy tiện tiết lộ.”

Tôn lão nghe thấy là phương pháp độc môn, vừa kinh ngạc cũng lại có chút thất vọng.

Nếu là độc môn, lại từng được dặn dò, mẹo bên trong đương nhiên không thể tùy tiện tiết lộ.

Có điều rất nhanh, Tôn lão lại lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt của Lưu Ly, dáng vẻ như có suy tư.

Sau đó mới mở miệng: “Bí phương độc môn của cháu, ông có thể không hỏi, nhưng vết sẹo trên mặt cháu là thuốc do cháu tự phối mà loại bỏ hay sao?”



Tuy cháu của ông ta có danh hiệu thần y, nhưng thuốc mỡ của cháu ông ta như nào trong lòng ông ta có tính toán, tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn ngủi thì khiến làn da của người khác tái tạo lớp mới được.

Đối với gương mặt của mình, Lưu Ly không có gì che giấu, vì vậy thoải mái gật đầu thừa nhận.

Tôn lão thấy vậy, có vẻ mặt quả nhiên là vậy.

Sau đó trong ánh mắt nhìn sang Lưu Ly lại phá ra ánh sáng mới: “Ly, chúng ta thương lượng một chuyện có được không?”

Lưu Ly nhìn Tôn lão, trong lòng có suy đoán, lại vờ không hiểu: “Tôn lão có gì thì cứ nói thẳng là được.”

Tôn lão: “Thuốc cháu phối chế có thể cung cấp cho Nhân Thọ Đường chúng ta không, ông có thể cung cấp dược liệu cho cháu, lợi nhuận chia cho cháu 50%.”

Quả nhiên, như cô dự liệu, chính xác tuyệt đối.

Điều duy nhất khiến cô bất ngờ, Tôn lão vậy mà đề xuất cách chia đôi lợi nhuận.

50% lợi nhuận, thật sự không ít.

Đừng nói 50%, chỉ 30% thôi, cô cũng sẽ động lòng.

Dù sao nghề nghiệp chính của cô là bậc thầy chế thuốc, nghề khác đều chỉ là nghề phụ thêm, chế thuốc bán thuốc mới là nghề chính của cô.

Trước kia cô mãi không tìm được cơ hội bán thuốc, hiện nay Tôn lão đề xuất, thật sự là vừa hay.

“Tôn lão, nói thật với ông, trong tay của cháu còn có việc khác phải làm, chế tạo thuốc khả năng lực bất tòng tâm...”

Nghe đến đây, trái tim của Tôn lão đã rất nôn nóng, tưởng Lưu Ly đây là muốn từ chối.

Nào ngờ, lời nói của Lưu Ly lại thay đổi: “Như vậy đi, cháu làm trước hai loại thuốc bán thử thì như nào?”

Như thế nào?

Đương nhiên là đồng ý rồi.

Tôn lão không nói hai lời, trực tiếp vỗ bàn, sau đó trực tiếp kêu phu xe nhanh tới chạy về Nhân Thọ Đường.

Theo lý mà nói, Tôn lão chỉ là đại phu khám bệnh của Nhân Thọ Đường, nhưng Lưu Ly lại phát hiện, tất cả mọi chuyện của Nhân Thọ Đường Tôn lão đều có thể làm chủ, bao gồm cả chuyện lần này hợp tác với Lưu Ly.

Tôn lão chỉ nhắc một tiếng với Lâm chưởng quầy, bèn trực tiếp ký giấy với Lưu Ly.

Đợi sau khi ký giấy xong thì Tôn lão dẫn Lưu Ly tới quầy chọn thuốc.

Giờ phút này, ánh mắt của Tôn lão gần như dính vào trên người Lưu Ly, bởi vì hai người đã thương lượng xong Lưu Ly cung cấp trước hai loại thuốc, nhưng lại không có nói muốn làm hai loại như nào, cho nên Tôn lão nhìn tay bốc thuốc của Lưu Ly, muốn xem thử Lưu Ly muốn làm như nào.

Mà lúc này Lưu Ly ở trước kệ thuốc cũng có vẻ mặt băn khoăn, cô nói hai loại, đó cũng chỉ là thuận miệng mà nói, muốn chế hai loại thuốc gì, trong lòng cô một chút thông tin cũng không có.

Dù sao kiếp trước số thuốc cô làm ra, vừa xuất hiện thì sẽ gây chấn động cao tầng, không cần đưa ra thị trường thì đã bán hết.

Nhưng ở đây cô không thể dễ dàng lấy những loại thuốc ở kiếp trước ra bán, dù sao muốn vừa bắt đầu lấy ra thuốc như thế cũng quá phi lý rồi.

Khi Lưu Ly đang do dự, một nam nhân trung niên mặt mày đau khổ bị một nam nhân trẻ đỡ đi vào.

Nam nhân trung niên nhìn thấy Tôn lão, bèn giống như nhìn thấy cứu tinh.

“Tôn lão đại phu, cầu xin ngài hãy giúp ta, ta sắp đau chết rồi.” Nam nhân bảy thước đó, vậy mà đau tới mức bật khóc.

Lưu Ly quay đầu nhìn nam nhân trung niên đó, lại thấy tư thế đi đường của nam nhân đó quỷ dị, mặt mày đau đớn, rõ ràng là phần chân có vấn đề.

Tôn lão nhìn thấy người tới, cũng không mải nhìn Lưu Ly bốc thuốc nữa, lập tức đi tới bên cạnh bắt mạch cho người đó.

Một lát sau, Tôn lão mới nói: “Ngươi đây là bị Bạch Hổ Phong, ta kê thuốc cho ngươi, tuy không thể trị tận gốc, nhưng sẽ giảm bớt.”

Lời này của Tôn lão vừa dứt, nam nhân trung niên lại mang vẻ dở khóc dở cười.

“Ta bị dày vò tới mức sống đi chết lại, vậy mà mắc bệnh nhà giàu này.” Trong giọng điệu không khỏi chua chát.

Lưu Ly nghe thấy lời này, nghĩ một chút thì hiểu rồi.

Bạch Hổ Phong chính là bệnh gout ở hiện đại, ở thời đại này được gọi là bệnh nhà giàu, chỉ vì người mắc bệnh gout phần lớn đều là người giàu có.

Thậm chí người bình thường sẽ ngưỡng mộ người bị mắc bệnh gout, bởi vì mắc bệnh gout, ở mức độ nhất định là một loại tượng trưng của thân phận.

Nhưng chỉ có bản thân người mắc bệnh gout mới biết đau đớn trong đó, cô từng thấy người vì không nhịn được đau đớn của bệnh gout mà chọn tự tử.

Trong lịch sử, Lư Chiếu Lân một trong tứ đại nhà thơ đầu thời Đường là vì bệnh gout mà tự sát.

Ở hiện đại y học phát triển, bệnh gout cũng chỉ có thể làm thuyên giảm và khắc chế, không thể trị tận gốc.

Đương nhiên, người bình thường không thể trị tận gốc, không đại biểu cô không thể.

Cô đã tiêu tốn mấy chục ngày đêm nghiên cứu ra loại thuốc có thể trị tận gốc bệnh gout.

Nghĩ tới đây, mắt của Lưu Ly chợt sáng lên.

Vừa rồi còn nghĩ không biết làm thuốc gì, bây giờ không phải có đáp án rồi sao?

Vì vậy, Lưu Ly nhanh chóng đi qua đi lại trước quầy thuốc, không lâu sau trước mặt của cô thì đánh gói mấy túi dược liệu lớn.

Cô quyết định rồi, lần này làm thuốc đặc hiệu chữa trị bệnh gout.

Còn một loại khác, cô chuẩn bị làm thuốc trị cảm cúm bình thường.

Dù sao thời đại này gió lạnh, không có tiền chữa trị cũng có thể mất mạng, ngay cả người giàu cũng có khi phải uống loại thuốc đắng mới khỏi.

Cho nên, chế ra viên thuốc trị cảm đối phó với phong hàn hay phong nhiệt là lựa chọn đúng đắn.

Còn dược liệu dư ra kia, vốn là cô hôm nay chuẩn bị tới mua.

Cũng không phải dùng cho mục đích y học, mà là cô dùng để làm ha lô gen.

Sau khi bốc xong dược liệu mình cần, Lưu Ly trực tiếp cáo từ rời đi.

Đợi khi Tôn lão bận xong chuyện của bệnh nhân nhìn lại, trong Nhân Thọ Đường sớm đã không còn bóng dáng của Lưu Ly, vì vậy Tôn lão hỏi Tiểu Mãn và Lâm chưởng quầy có nhìn thấy Lưu Ly đã bốc thuốc gì không.

Tiểu Mãn không biết, nhưng Lâm chưởng quầy biết chuyện Tôn lão và Lưu Ly ký khế ước, đương nhiên cả quá trình đều chú ý động tác của Lưu Ly.

Chỉ là khi Lâm chưởng quầy nói ra tên của những dược liệu này, Tôn lão lại nghệt mặt, đầu óc mờ mịt.

Có điều nghĩ tới Lưu Ly mấy ngày nữa sẽ cầm thành phẩm tới, trong lòng Tôn lão đã thoải mái hơn.

Mà khi Lưu Ly thuê một chiếc xe bò trở về thôn Đại Vĩ, trong căn nhà tranh sớm đã không có ai, vì vậy Lưu Ly đã tới nhà mới.

Vừa đẩy cửa lớn của nhà mới ra, bèn nhìn thấy ba cha con đồng loạt nhìn sang cô.

Lưu Ly: “...” Đây là làm sao vậy?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv