Lúc Lưu Ly còn đang ngơ ngác, cô nhìn thấy Cố Tại Ngôn đã quay người sải bước đi về phía căn phòng bên phải.
Lưu Ly mới thở vào một hơi, cho là Cố Tại Ngôn biết tiếng lòng của mình, ai ngờ cô lại nhìn thấy Cố Tại Ngôn ôm chăn gối bước ra khỏi căn phòng bên phải.
Lưu Ly: “?” có chuyện gì vậy?
Lúc Cố Tại Ngôn ôm chăn gối đi ngang qua Lưu Ly thì dừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Ly, miệng mấp máy thốt lên bốn chữ.
“Như nàng mong muốn.”
Sau đó, Cố Tại Ngôn liền ôm chăn gối đi vào trong căn phòng bên trái.
Lưu Ly: “...” Trên mặt đầy dấu chấm hỏi to đùng.
Cái gì gọi là như cô mong muốn chứ?
Cái này không phải là điều mà cô muốn có được không hả?
Thật đó, có hiểu lầm mà, không phải như anh nghĩ đâu.
Lưu Ly muốn đưa tay cản Cố Tại Ngôn lại để giải thích, nhưng mà lúc này Yên Yên lại bước ra khỏi phòng mình: “Mẹ, tối nay chúng ta ăn gì?”
Lúc này, cô bé vô cùng hào hứng, hoàn toàn không ý thức được mình đã gài mẹ một phen.
Lưu Ly:”...”
Tiêu rồi, đã bỏ qua cơ hội giải thích tốt nhất, không còn cách nào giải thích nữa.
Lưu Ly nhận mệnh bước ra khỏi nhà chính mà đi đến phòng bếp, chuẩn bị trốn tránh sự thật.
Chuyện của buổi tối, hay là chờ đến tối rồi hãy giải quyết, Lưu Ly trốn tránh suy nghĩ.
Mà ở trong phòng, Cố Tại Ngôn nhìn chăn gối trên giường của hai người, âm thầm nở nụ cười.
May là sau khi hắn trở về từ trên trấn thì đã giảng giải cho Yên Yên nghe “sự thật” trong làng, nếu không thì làm sao có thể nhìn thấy biểu cảm phong phú đa dạng của Lưu Ly?
Tối nay, Lưu Ly trong trạng thái vô cùng không tình nguyện, cuối cùng vẫn phải vào phòng.
Lưu Ly vốn dĩ muốn lề mà lề mề trong phòng chính, chờ đến lúc Bình Bình và Yên Yên ngủ xong thì lại đi vào trong căn phòng kia ngủ.
Nhưng Yên Yên lại mang theo bộ dạng lo lắng, sợ những gì mà Lưu Ly nói trước đó là lừa cô bé, thế là cô bé liền mở to mắt đòi nhìn cô vào trong phòng rồi mới chịu đi vào trong phòng mình.
Cuối cùng, không có cách nào khác, Lưu Ly đành phải kiên trì vào căn phòng mà mình đã chọn.
Xấu hổ trong chốc lát, Lưu Ly mới có thể điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, cô giả vờ bình tĩnh mà nhìn Cố Tại Ngôn đang nhìn mình chằm chằm.
“Võ công của anh tốt, tối nay anh nhẹ tay nhẹ chân đi qua phòng bên cạnh ngủ đi, có được không?” Lưu Ly bắt đầu thương lượng.
“Nàng chuẩn bị lừa gạt Yên Yên?” Cố Tại Ngôn mặt không đổi sắc nhìn Lưu Ly, khiến người khác nhìn không ra cảm xúc thật sự của hắn.
Lưu Ly: “... không phải, là... tôi...”
Lưu Ly muốn giải thích, nhưng mà lưỡi như dính lại với nhau.
Cố Tại Ngôn: “Nếu không phải vậy thì đi ngủ đi.”
Lưu Ly: “...” Chỉ có một cái giường, ngủ kiểu gì?
Là phu thê giả thì làm sao có thể ngủ chung được chứ?
Lưu Ly mở to mắt, nhưng mà nhớ đến chuyện này là do mình gây ra thì liền nhụt chí.
Nhìn bộ dạng khổ não của Lưu Ly, trong lòng Cố Tại Ngôn cảm thấy buồn cười, sợ khiến người khó chịu, thế là không có ý định tiếp tục trêu đùa Lưu Ly nữa.
Cố Tại Ngôn liền ôm lấy chăn gối trên giường trải xuống đất, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn nằm xuống đắp chăn lên, ung dung nói: “Ngủ đi.”
Nói xong, Cố Tại Ngôn liền nhắm mắt lại.
Nhìn tình huống trước mắt, Lưu Ly nói không nên lời trong lòng mình có cảm giác gì.
Nhưng Cố Tại Ngôn đã nhượng bộ rồi, Lưu Ly cũng không tiếp tục làm kiêu nữa, cô đi vòng qua Cố Tại Ngôn rồi leo lên trên giường nằm.
Ngủ ở dưới đất quá lâu, bây giờ được ngủ ở trên giường, vậy mà Lưu Ly lại nhất thời khó ngủ.
Nhất là lúc này trong phòng còn có Cố Tại Ngôn.
Mặc dù lúc cô nằm xuống Cố Tại Ngôn đã dùng nội lực tắt nến đi để cả hai không nhìn thấy nhau, nhưng lúc này trong căn phòng lại vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hai người ở chung một mái nhà, nhưng đây là lần đầu tiên không có hai đứa bé ở đây, Lưu Ly chỉ cảm thấy có một loại cảm giác quái dị ở trong lòng, vung mãi mà không đi.
Ban đầu, Lưu Ly cho rằng tối nay là một đêm không ngủ, nhưng có lẽ là quá mệt mỏi, có lẽ là do hô hấp của Cố Tại Ngôn có quy luật, thời gian dần dần trôi qua, cô nghe tiếng hít thở của Cố Tại Ngôn rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Chờ sau khi Lưu Ly ngủ rồi, Cố Tại Ngôn lại mở mắt ra.
Trong bóng tối, đôi mắt sắc bén của Cố Tại Ngôn âm u như vậy, che đậy một ánh sáng sáng chói.
Mà ở bên kia, đây là lần đầu tiên Yên Yên ngủ một phòng một mình, cảm giác hào hứng lúc vừa mới bước vào trong phòng đến bây giờ đã hao mòn từ lâu.
Nghĩ đến trong căn phòng tỉnh lặng chỉ có một mình mình, Yên Yên liền nhịn không được mà bĩu môi.
Cuối cùng, Yên Yên ôm cái gối nhỏ của mình, lặng lẽ đi ra khỏi phòng rồi gõ cửa phòng Bình Bình.
Rất nhanh sau đó, cửa phòng được mở ra từ bên trong, Bình Bình xuất hiện: “Muội sao vậy?”
Yên Yên nhìn Bình Bình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy vẻ cầu xin: “Ca ca, muội ngủ một mình sợ lắm, muội có thể ngủ cùng với ca ca được không?”
Giọng nói mềm mại, nhỏ nhẹ, vô cùng đáng yêu.
Mà đôi mắt to ngập nước chính là thứ mà Bình Bình không có sức chống cự.
“Được rồi, muội vào đi, nhưng mà sau này không thể làm như vậy nữa.” Bình Bình nghiêm túc nói, vừa nói vừa né người sang bên cạnh.
“Vâng ạ, cảm ơn ca ca.” Yên Yên vui mừng phấn khởi đi vào trong phòng Bình Bình.
Về phần cái gì mà lần sau không thể làm như vậy nữa, Yên Yên không quan tâm tới câu nói đó, dù sao thì lần tới ca ca vẫn sẽ đồng ý với mình.
Bình Bình không biết suy nghĩ trong lòng Yên Yên, nhưng nhìn muội muội vào trong phòng mình, Bình Bình âm thầm thở phào một hơi.
Hóa ra là Bình Bình cũng không quen ngủ một mình một phòng.
Lưu Ly không ngờ là mình lại có thể ngủ ngon như thế, đợi đến lúc cô tỉnh dậy, Cố Tại Ngôn đã xếp chăn gối xong rồi đi ra ngoài. Thấy vậy, Lưu Ly liền thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn điểm tâm xong, có không ít thôn dân đến chúc mừng căn nhà mới của Lưu Ly. Lưu Ly đang chuẩn bị chế dược lại không thể không thay đổi việc làm, đành phải tiếp đón những người này ở nhà chính.
Chỉ là trong số những người này, chỉ có một vài người là thật lòng đến đây chúc mừng, đa số những người còn lại là mượn cớ chúc mừng mà đến tham quan nhà của Lưu Ly.
Lưu Ly cũng không thèm quan tâm chuyện này, dù sao thì bắt đầu kể từ khi nhà được xây dựng, cô đã đoán được chắc chắn sẽ có một lần như thế.
Đều là người dân trong thôn, người ta vui vẻ đến đây, cô cũng không thể đuổi người ta đi, có đúng không? Trừ phi cô không muốn tiếp tục sống ở cái thôn Đại Vĩ này nữa.
Chỉ là trong số những người này luôn luôn có người mà Lưu Ly không thích, thôn hoa Trương Đỗ Quyên và người của Lưu gia lão trạch nằm trong danh sách đó.
“Ly tỷ, nhà của tỷ to thật đó, thật là hâm mộ tỷ có thể gả cho một nam nhân có điều kiện tốt như thế.” Trương Đỗ Quyên ao ước nói, miệng thì đang nói lời khen tặng, nhưng mắt thì lại ngó láo liêng tìm kiếm xung quanh: “Ủa, sao lại không nhìn thấy tỷ phu đâu?”
Lưu Ly: “...” Hết tỷ rồi lại đến tỷ phu, cô với nàng ta thân quen như vậy à?
Với lại nàng ta có thể kìm lại cảm xúc trong mắt không hả?
Cái cảm xúc muốn để mình thay vào đó rõ ràng như thế, tưởng là mắt cô bị mù rồi à?
Nhưng mà nghĩ lại thì Trương Đỗ Quyên cũng chỉ là một tiểu cô nương ham mê giàu có mà thôi, người như vậy có nhiều biết bao nhiêu?
Người thường đi chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, ngoại trừ việc nàng ta ngấp nghé nam nhân nhà người ta mà không làm được gì, những chuyện khác cô vẫn có thể hiểu được.
Vì vậy mà đối với Trương Đỗ Quyên, Lưu Ly coi như nhắm một mắt mở một mắt cho qua, cũng không có ý muốn vạch trần.
Dù sao thì có vài người không phải chỉ cần Trương Đỗ Quyên có ý là có thể đạt được.
Không muốn vạch trần, không có nghĩa là cô muốn tiếp tục dây dưa với Trương Đỗ Quyên, lúc đang muốn đuổi người đi, đột nhiên tiếng khóc to lớn của Yên Yên lại truyền đến từ dãy nhà sau.