Lưu Ly không phải là nữ tử mù thông tin của thời đại này, cho nên tư duy đương nhiên cũng sẽ không tắc nghẽn.
Ở thời hiện đại, cô cũng không ít lần nhìn thấy một số tin tức liên quan tới người có sở thích đặc biệt, vậy nên trái tim của cô bây giờ đều run rẩy, chỉ sợ chuyện cô nghĩ là sự thật.
Nơi này cũng không phải thời đại thông tin phát triển, cô cũng không có những mối quan hệ như ở hiện đại, muốn làm gì cũng rất khó khăn.
Lần này Lưu Ly có suy nghĩ muốn mở rộng mối quan hệ.
Chỉ có như vậy, sau này nếu gặp chuyện, cô cũng có thể không tới nỗi bị động như này.
Mà ở thời đại quyền lực chi phối tất cả như này, cô muốn mở rộng mối quan hệ trước mắt xem ra chỉ có hai con đường.
Thứ nhất, giống như kiếp trước, kinh doanh thật lớn, đưa kinh doanh trải khắp mọi nơi, làm ăn phát đạt.
Câu nói có tiền có thể sai khiến quỷ thần, chỉ cần kinh doanh lớn, có tiền rồi, một vài mối quan hệ tự nhiên sẽ tới.
Thứ hai, chế thuốc.
Cô vốn là dược sư giỏi nhất, hiệu quả của thuốc cô chế tạo rất tốt, hơn nữa tuyệt đối có thể chữa khỏi bệnh.
Mà cô cũng tinh thông y lý, có thể giúp người ta bắt mạch khám bệnh.
Trên đời này trước giờ không thiếu bệnh nhân.
Cũng chưa từng thiếu bệnh nhân sợ chết.
Càng không thiếu bệnh nhân có tiền có quyền.
Vậy nên chỉ cần cô có danh tiếng, có thể tiếp xúc được nhiều người hơn, vậy thì mối quan hệ của cô nhất định sẽ dần dần mở rộng.
Bất luận ở thời đại nào, ân tình cứu mạng cũng là khó báo đáp nhất.
Trước đó cô nghĩ mình không thể quá khoa trương, cho nên không lộ ra thực lực chữa bệnh cứu người của mình.
Nhưng hiện nay xem ra, cô có lẽ có thể mở một y quán.
Có điều chuyện cấp bách hiện nay là nhanh chóng tìm lại được Bình Bình mà tất cả mọi hy vọng của cô đều đặt trên người Cố Tại Ngôn.
Lúc này Lưu Ly căn bản không có phát giác, cô lại tin tưởng Cố Tại Ngôn như vậy.
“Ta sẽ tìm được thằng bé.” Cố Tại Ngôn luôn chú ý tới sự thay đổi biểu cảm của Lưu Ly, thấy ánh sáng trong mắt Lưu Ly lúc sáng lúc tối, hắn bèn nói ra lời bảo đảm.
Cho dù đào ba tấc đất, hắn cũng nhất định phải tìm được người.
Lưu Ly gật đầu, cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn như cực kỳ bình tĩnh mà hỏi một vài chi tiết mà Cố Tại Ngôn nghe được từ chỗ tâm phúc của Trương Tiến Danh.
Bởi vì Lưu Ly ngụy trang quá tốt, cho nên Cố Tại Ngôn cũng không phát giác sự khác lạ của Lưu Ly.
Đợi sau khi Lưu Ly đi ngủ, Cố Tại Ngôn mới bước trong màn đêm rời đi.
Chỉ là Cố Tại Ngôn sau khi rời đi, Lưu Ly đã mở mắt.
Liếc nhìn Yên Yên đang ngủ say, Lưu Ly bèn vụt người chui vào trong không gian.
Bởi vì cô trước đó dành thời gian hái và sơ chế tất cả dược liệu rồi, đất trong không gian cũng tự động nâng cấp một chút, diện tích đất lớn hơn trước đây, ngược lại thì vẫn trong trạng thái mọc um tùm.
Lưu Ly không có đi xem dược liệu trong đất, mà đi tới bên cạnh linh tuyền.
Linh tuyền lớn hơn trước một chút, trên linh tuyền tích trữ dược liệu cô đã bào sơ xong.
Ở trong không gian, cô hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề bị ẩm mốc sẽ xảy ra.
Lấy mấy loại trong tất cả các dược liệu, Lưu Ly rời khỏi không gian, rời khỏi phòng đi vào bếp bắt đầu mân mê.
“Mẹ---”
Khi trời sáng, Yên Yên bỗng nhiên giật mình tỉnh từ trong ác mộng.
Ngay sau đó, Yên Yên rơi vào trong vòng ôm vừa quen thuộc vừa ấm áp.
“Mẹ...” Yên Yên mang âm mũi: “Yên Yên tưởng rằng không nhìn thấy mẹ nữa.”
Yên Yên mơ một giấc mơ, mơ thấy cô bé bị người xấu bắt đi.
Lưu Ly an ủi Yên Yên: “Không sao, đó chỉ là giấc mơ, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh Yên Yên.”
Một lúc sau Yên Yên mới hoàn hồn, chỉ là khi ngẩng đầu lên nhìn mẹ của mình, trên mặt Yên Yên lại mang theo vài phần nghi hoặc.
“Mẹ?” Yên Yên đầu tiên là mờ mịt, sau đó lại mang theo vài phần khẳng định: “Mẹ hình như trở nên khác rồi.”
Có điều rất nhanh, sự chú ý của Yên Yên đã di rời.
“Mẹ, ca ca còn chưa trở về sao?” Yên Yên mặt mày sắp khóc tới nơi: “Người xấu có phải không cho ca ca trở về không?”
Lưu Ly nghe vậy, trong mắt vụt qua một tia không nhẫn tâm, nhưng nghĩ tới kế hoạch của mình, trong mắt lại có thêm một chút kiên định.
“Yên Yên, cha đêm qua trở về nói với mẹ đã tìm được ca ca rồi, nhưng cần mẹ đi đón ca ca của con về nhà.”
“Thật sao? Cha tìm được ca ca rồi sao?” Yên Yên mặt mày mừng rỡ: “Mẹ, chúng ta cùng nhau đi đón ca ca có được không?”
Yên Yên có chút nôn nóng không đợi được.
Cô bé trước giờ chưa từng rời xa ca ca lâu như vậy, lâu tới mức cô bé rất nhớ ca ca.
Lưu Ly lại lắc đầu: “Yên Yên, ca ca bị người xấu đưa tới nơi khá xa, mẹ dẫn con theo không tiện lắm, muốn để con tới nhà Tiểu Muội ở vài ngày.”
Yên Yên nghe tới đây, lập tức túm chặt tay của Lưu Ly, vẻ mặt ấm ức: “Mẹ, Yên Yên không muốn xa mẹ, mẹ đừng bỏ lại Yên Yên.”
Nhìn dáng vẻ này của Yên Yên, Lưu Ly suýt nữa đã gật đầu.
Vì Bình Bình bỏ lại Yên Yên, cô cũng không muốn.
Nhưng tìm thấy Bình Bình muộn một ngày, Bình Bình sẽ thêm một phần nguy hiểm, cô không dám dùng an nguy của Bình Bình để mạo hiểm.
“Yên Yên, mẹ không phải muốn bỏ lại con, chỉ là ca ca chịu kinh sợ, cách nhà lại khá xa, mẹ muốn nhanh chóng đón ca ca về nhà đoàn tụ với con.”
Nói xong, Lưu Ly vuốt nhẹ đầu của Bình Bình: “Yên Yên cũng muốn ca ca nhanh trở về, có đúng không?”
Yên Yên gật đầu.
Tuy không nỡ, nhưng cô bé vẫn hỏi: “Vậy mẹ, mẹ phải đi bao lâu?”
“Năm ngày! Nhiều nhất năm ngày thì mẹ nhất định trở về.”
Tuy Yên Yên không muốn rời xa Lưu Ly năm ngày, nhưng cô bé cũng hy vọng ca ca mau chóng trở về, cuối cùng cô bé vẫn gật đầu.
Lưu Ly sớm đã làm xong bữa sáng, sau khi ăn sớm cùng với Yên Yên xong, Lưu Ly đưa Yên Yên tới Trương gia.
Lúc này thời gian còn sớm, người của Trương gia đều ở nhà.
Nhìn thấy Lưu Ly, Trương Đại Tú đứng dậy: “Ly cháu yên tâm, lát nữa ta và người trong thôn tiếp tục đi tìm, nhất định sẽ tìm được Bình Bình.”
Lưu Ly lắc đầu: “Mọi người không cần đi tìm nữa, chuyện của Bình Bình cháu sẽ nghĩ cách.”
Nói xong, Lưu Ly đẩy Yên Yên lên phía trước: “Chỉ là cháu phải ra ngoài một chuyến, muốn gửi Yên Yên cho mọi người, hy vọng mọi người có thể giúp cháu chăm sóc Yên Yên.”
Lời này của Lưu Ly vừa dứt, Trương Đại Tú và Trương Trần Thị đều sững người.
“Lý, cháu đây là muốn đi đâu, cháu...” Trương Trần Thị ngập ngừng muốn nói lại thôi, bà ta thật sự là sợ Lưu Ly vì mất đi Bình Bình mà nghĩ không thông.
Chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, trước đó ở thôn bên cạnh có một người phụ nữ bởi vì mất con cho nên đã nhảy cầu tự vẫn.
Lưu Ly nhìn ra suy nghĩ của Trương Trần Thị, ũng sớm đã nghĩ xong lời giải thích: “Cha của bọn trẻ có chút mối quan hệ, cháu muốn đi nhờ bọn họ giúp đỡ.”
Trương Trần Thị và Trương Đại Tú nghe vậy, lập tức thở phào.
Cha của bọn trẻ nhìn qua là biết không phải người bình thường, mối quan hệ của cha bọn trẻ nhất định tốt hơn những người như bọn họ tìm kiếm không mục tiêu, vì vậy bọn họ đã nói: “Vậy cháu phải cẩn thận, Yên Yên chúng ta nhất định giúp cháu chăm sóc thật tốt.”
Lưu Ly cảm ơn Trương Trần Thị và Trương Đại Tú, bèn không quay đầu mà rời đi luôn.
Trong cả quá trình, tâm tư của Trương Đại Tú và Trương Trần Thị đều ở chỗ khác, cho nên không có phát hiện trên mặt Lưu Ly có gì khác với lúc bình thường.
Sau khi rời khỏi thôn Đại Vĩ, Lưu Ly trực tiếp đi lên trấn, đi tới một nơi.
Khi người đó nhìn thấy Lưu Ly, còn mang vẻ mặt sửng sốt, có chút không nhận ra.
“Cô... là Ly sao?”